Vu Thần Kỷ

Chương 1812: Chương 1812: Kinh ngộ




Hoang dã, cây khô, một dòng sông nhỏ uốn lượn chậm rãi chảy qua.

Đế Thuấn ngồi trên một tảng đá lớn dưới tàng cây khô ở bờ sông, thân hình còng như cái cây già bị khoét sạch thụ tâm, đôi mắt tỏa khí đen âm u nhìn chằm chằm nước sông, nhìn chằm chằm trong nước sông mấy con cá nhỏ dài một thước lặn ở đáy sông không nhúc nhích.

Từng tia kim quang công đức không ngừng từ trong cơ thể Đế Thuấn chảy ra, ngoài mỗi một tia công đức kim quang đều bám một tia khí đen nồng đậm, đây là vô thượng tà lực Ngu Hoặc thúc giục tiên thiên chí bảo bộ não Bàn Ngu, Đế Thuấn là vì công hiệu đáng sợ của bộ não Bàn Ngu, tùy ý để cho Đế Úc tiếp nhận địa vị Nhân Hoàng của mình, mang đến một hồi bão tố cho nhân tộc.

Từng tia công đức kim quang không ngừng trôi đi, gò má Đế Thuấn run rẩy, trong đôi mắt tràn đầy thống khổ.

Hắn đang không ngừng tiêu hao công đức lực quá khứ hơn nửa đời người tích góp, đau khổ ngăn cản bộ não Bàn Ngu ăn mòn. Ngu Hoặc lâm vào phòng ngự đại trận trong đạo tràng của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, Ngu Hoặc đã không rảnh phân tâm khống chế Đế Thuấn nữa, cho nên tà lực trong cơ thể Đế Thuấn có một tia buông lỏng, dựa vào tiêu hao công đức lực, hắn có thể miễn cưỡng duy trì trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.

“Dị tộc... Ác quỷ... Hận không thể... Chém hết các ngươi...” Cô đơn một mình rời xa đám đông, Đế Thuấn như con thú già bị thương, cuộn mình ở nơi hoang vu không ai biết, lẳng lặng chịu đựng, lẳng lặng giãy dụa.

Không chỉ có tà lực bộ não Bàn Ngu, tâm cảnh Đế Thuấn mất khống chế, nguyên thủy ma chủng trong lòng hắn cũng đang điên cuồng nảy sinh. Đế Thuấn không ngừng cắn chót lưỡi, dùng đau đớn khó có thể chịu được đó kích thích tinh thần của mình, mạnh mẽ chèn ép nguyên thủy ma chủng rống giận rít gào ở trong lòng hắn.

“Ma? Ta là người, không phải ma. Trên gương mặt run rẩy của Đế Thuấn mang theo một nụ cười thản nhiên, mộc mạc: “Nếu ta phải nhập ma, ta thà chết. Cho nên, không cần thì thầm nữa... Trước khi nhập ma, ta là nhất định sẽ chết!”

Chợt, mi tâm Đế Thuấn hiện lên một mảng bóng người mơ hồ, thất tình lục dục các loại ý niệm giống như cỏ dại nảy sinh trong lòng. Ngoài Nguyên Thủy Ma Tôn, một lực lượng đáng sợ khác bởi vì tâm cảnh Đế Thuấn mất khống chế mà lặng yên phát động, Đế Thuấn thống khổ rên rỉ một tiếng, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi.

“Không phải bộ não Bàn Ngu, không phải Nguyên Thủy Ma Tôn... Là các ngươi...” Đế Thuấn nhắm hai mắt, lẳng lặng chịu đựng thống khổ giống như nham thạch nóng chảy sôi trào trong cơ thể: “Nhân tộc ta, cớ sao nhiều tai nhiều nạn? Các ngươi không thể, để chúng ta thanh thản ổn định sống sao?”

“Nhân tộc chúng ta, không có nanh vuốt bén nhọn, không có răng nanh sắc bén, chúng ta đứng thẳng hành tẩu, tốc độ bôn tẩu không bằng dã thú, chúng ta không có cánh, chúng ta cũng không cách nào phi thiên độn địa. Thậm chí mắt chúng ta chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh phía trước, chúng ta không thể dã thú nhìn hoàn cảnh quanh thân, chúng ta ở núi rừng dã ngoại, là con mồi dễ bị đánh lén từ sau lưng nhất.”

“Chúng ta xuất phát điểm yếu đuối như thế, tộc nhân chúng ta sinh tồn không dễ gì như thế, chúng ta cũng không có dã tâm quá lớn, từng thế hệ nhân tộc tiên hiền, Nhân Hoàng, chúng ta chỉ muốn để hương khói nhân tộc phát triển, để văn minh nhân tộc có thể kéo dài.”

“Chúng ta tôn thiên, chúng ta lễ địa, chúng ta tôn trọng quỷ thần, chúng ta thành kính phụng dưỡng linh hồn tổ tiên chúng ta... Chúng ta tôn pháp mà giữ lễ, chúng ta nói năng làm việc cẩn thận, chúng ta dùng thân thể máu thịt đối kháng cơn lốc lũ lụt, chúng ta dùng thân thể gầy yếu đối kháng tật bệnh ôn dịch.”

“Chúng ta không cầu trường sinh, chúng ta sau khi tử vong bụi về bụi, đất về đất, chúng ta đến từ thiên địa tự nhiên, chúng ta trở về thiên địa tự nhiên, chúng ta tới trên đời này, chỉ cầu thưởng thức một đoạn phong cảnh, chỉ cầu huyết mạch sinh sản, sau đó liền không chút tiếc nuối mà mất đi.”

“Chúng ta mỏng manh như thế, thấp kém như thế, vì sao các ngươi luôn muốn dây dưa chúng ta, cứ phải khiến chúng ta nhấc lên từng đợt gió tanh mưa máu, để chúng ta tự giết lẫn nhau, để chúng ta anh em trong nhà cãi cọ nhau, để chúng ta cốt nhục thành thù?”

Đế Thuấn cuộn mình ở trên tảng đá, nhắm chặt hai mắt lẩm bẩm: “Ta lão đầu thối này, cả đời này chưa từng cẩm y ngọc thực, cũng không hy vọng xa vời thức ăn ngon, uống rượu cũng chỉ là rượu ngũ cốc nhạt nhất, cũng đã già thành bộ dáng như vậy rồi, các ngươi còn muốn gắt gao quấn lấy ta, để linh hồn ta không yên, thân thể bất an.”

Hít một hơi thật sâu, Đế Thuấn nghiến răng từ khóe miệng bật ra mấy chữ: “Các ngươi, khinh người quá đáng... Nhân tộc ta tất nhiên nhỏ yếu, lại há là đối tượng các ngươi tùy ý giết mổ? Hận không thể rút kiếm bùng lên, đem các ngươi chém tận giết tuyệt.”

Tiếng cười quái dị ‘Khanh khách’ từ trong cơ thể Đế Thuấn truyền đến, đây là thanh âm Nguyên Thủy Ma Tôn: “Chém tận giết tuyệt? Ngươi, còn có năng lực này sao? Đế Thuấn à, ngoan ngoãn tuần hoàn bản tâm, trầm luân đi, sa đọa đi, vì sao phải phản kháng chứ? Áo vải thô thoải mái sao? Cơm gạo lức ăn ngon sao? Rượu ngũ cốc nhạt mỹ vị sao? Ngươi còn tử thủ bà vợ già nua vàng vọt kia, ngươi sao không nhìn xem nhân tộc có bao nhiêu thiếu nữ tuổi thanh xuân chờ ngươi tùy ý xoa bóp, sủng hạnh?”

“Ngươi chính là Nhân Hoàng đó! Ngươi nên tận tình phóng thích thất tình lục dục, mà ngươi thì lại, trong linh hồn của ngươi thế mà lại đem thất tình lục dục hầu như xua tan toàn bộ, ngươi sống tựa như một con rối bằng máu thịt... Ngươi sống như vậy, không có lỗi với chính ngươi sao?”

Thân thể Đế Thuấn kịch liệt run rẩy, hắn cười nhạt nói: “Nhưng ta sống đơn giản như vậy, ta không có lỗi với toàn bộ tộc nhân!”

Một vòng thần quang đột nhiên sáng lên ở ven nơi hoang dã, thần quang ấm áp chậm rãi lướt qua đại địa, nơi đi qua cỏ cây đều xanh biếc, trên nơi hoang dã đột nhiên nở rộ vô số hoa dại mỹ lệ đủ mọi màu sắc. Thời điểm thần quang rơi trên cây khô ở đỉnh đầu Đế Thuấn, cái cây già đã chết héo trọng sinh, trên cành sinh trưởng ra vô số phiến lá, cái cây già nhanh chóng trở nên sinh cơ bừng bừng.

Trong thần quang vờn quanh, một bóng người cao lớn chậm rãi đi tới.

Thân người mà đuôi rắn, sau lưng đeo một cái đàn gỗ, tay trái cầm một cây thước dài. Nam tử toàn thân không ngừng phóng ra thần quang ấm áp, khuôn mặt phong cách cổ xưa, đoan trang như thần nhân nhanh chóng lướt qua nơi hoang dã, đi tới trước mặt Đế Thuấn.

“Thuấn, tìm ngươi mất không ít thời gian, ngươi cũng thật biết tìm chỗ để trốn!” Nam tử mỉm cười đặt một tay ở trên người Đế Thuấn, một lực lượng ấm áp, tự nhiên gào thét ùa vào thân thể Đế Thuấn, nguyên thủy ma chủng vừa mới lớn mạnh ở trong lòng Đế Thuấn phát ra một tiếng mắng hạ lưu ác độc đến cực điểm, nháy mắt bị lực lượng ấm áp đó triệt để phá hủy.

Một tiếng rú thảm mơ hồ từ trong cơ thể Đế Thuấn truyền đến, tà lực bộ não Bàn Ngu lưu lại ở trong cơ thể Đế Thuấn ầm ầm tiêu tán, hóa thành các làn khói màu xám theo gió tiêu tán.

Vị trí ót, ngực, đan điền Đế Thuấn đồng thời có một luồng linh quang kỳ dị lóe ra, ba đạo linh quang lao ra khỏi thân thể Đế Thuấn muốn hướng trời cao bỏ chạy, cái thước ở tay trái nam tử thân rắn nhẹ nhàng vung lên, chỉ nghe một tiếng rú thảm, ba luồng linh quang đồng loạt bị đánh cho tan thành mây khói.

Đế Thuấn mở mắt, hắn chớp mắt một lần, ngạc nhiên nhìn nam tử thân rắn.

“Ngài... Đã trở lại!” Đế Thuấn đứng dậy, nghiêm nghị hướng nam tử thân rắn quỳ lạy: “Ngài có khỏe không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.