Vu Thần Kỷ

Chương 870: Chương 870: Kỳ phùng địch thủ




Vũ Dư kiếm trận dần dần thu hồi.

Cơ Hạo đứng ở giữa không trung, trong đôi mắt chỉ có một mảng hào quang trơn bóng màu vàng. Nhìn kỹ, trong một mảng hào quang màu vàng nhìn như một khoảng nước lặng đó, lại có vô số phù văn màu vàng như nòng nọc bơi qua bơi lại, vui vẻ nhảy nhót, cho người ta một loại chấn động mãnh liệt chất chứa nhiệt lực vô biên.

Trong thần hồn không gian một mảng kim quang mênh mông lan tràn trời đất, tràn ngập toàn bộ thần hồn không gian.

Ban đầu trong thần hồn không gian của Cơ Hạo trống rỗng, chỉ có một mảng sương mù màu xám mờ mịt trôi nổi khắp nơi. Nay sương mù màu xám không còn sót lại chút gì, chỉ có một mảng kim quang to lớn tráng lệ kia nhét đầy thập phương.

Thái dương đạo chủng như vàng đúc thành hình cầu thực chất, lơ lửng ở trong kim quang mờ mịt, vô số sợi xích màu vàng nhỏ bé dày đặc quay quanh thái dương đạo chủng cấp tốc xoay tròn đan xen, ngẫu nhiên có lửa màu vàng mãnh liệt từ trên sợi xích chợt lóe.

Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời như khắp nơi dày đặc lỗ hổng nhỏ bé, hắn liếc một cái liền có thể mơ hồ nhìn thấy quỹ tích thiên địa vận chuyển.

Hắn cúi đầu nhìn đất, liền như nhìn về phía bầu trời, trong đại địa mênh mông vô số dòng khí như ẩn như hiện ở cấp tốc xoay quanh lưu chuyển, tất cả cái này hắn ngày xưa không nhìn thấy, nhưng giờ phút này theo linh hồn bổn nguyên lạc ấn cường đại, theo chân linh hắn sau khi đột phá cực hạn ‘sinh vật phàm tục’ nào đó, hắn có thể rõ ràng cảm giác được linh khí lưu chuyển của tầng diện này.

Mười tám đại hán hung mãnh cùng sáu tuyệt sắc mỹ nhân, hai mươi bốn vực ngoại thiên ma bị triệt để luyện hóa, bọn họ khiến linh hồn bổn nguyên của Cơ Hạo biến hóa xảy ra long trời lở đất, từ ‘phàm vật’ tiến hóa thành ‘thần vật’, thậm chí ở trên tiềm lực đã mơ hồ đạt tới thậm chí vượt qua trình độ của A Bảo cùng Quy Linh.

“Bọn vực ngoại thiên ma này, với ta lại là vô thượng chí bảo, càng nhiều càng tốt!”

Cơ Hạo chắp tay sau lưng, nheo mắt nhìn về phía cửa lớn của thần cung bên dưới.

Ngón tay búng, vẩy, một ánh lửa màu vàng nhỏ bé như cây kim thêu hoa chợt lóe. ‘Xẹt’ một tiếng, từ đầu ngón tay Cơ Hạo mãi cho đến hư không ngoài ba ngàn dặm, không gian Bàn Cổ thế giới chắc chắn dị thường bị đốt ra một vệt màu đen dài đến ba ngàn dặm.

Hư không, bị đốt thủng.

Mơ hồ nhìn qua, một dấu vết này mơ hồ thể hiện quỹ tích đường cong, đại khái tương xứng với quỹ tích Khai Thiên Nhất Kích Cơ Hạo đánh ra.

Nhưng ngày thường Cơ Hạo cho dù vận dụng toàn bộ lực lượng đánh ra Khai Thiên Nhất Kích, cũng không có khả năng xuyên thủng hư không ba ngàn dặm, mà bây giờ, theo linh hồn bổn nguyên lạc ấn của hắn lột xác, nguyên thần đạo chủng cùng thần thức lực của hắn đều đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, hắn khống chế cùng nắm giữ đối với lực lượng, vận dụng đối với đại đạo đã đến cảnh giới hóa mục nát thành thần kỳ nào đó.

Hắn chỉ hao phí lực lượng bé nhỏ không đáng kể, đã thực hiện sự phá hủy ngày xưa hắn dốc hết toàn lực cũng không thể đạt thành.

Khẽ cười, ngón tay Cơ Hạo như đóa hoa nở rộ nhẹ nhàng run rẩy, vô số dải ánh lửa nhỏ bé như bão tố lao vun vút ra. Theo tiếng vang ‘Xẹt xẹt’ dày đặc, vô số vết rách không gian màu đen nở rộ ở trước mặt hắn.

Số lượng vết rách không gian màu đen là kinh người như thế, mật độ dày đặc như thế, cho nên lấy thân thể Cơ Hạo làm trung tâm, hư không ba ngàn dặm biến thành một quả cầu màu đen.

Nếu có người ở lúc này xâm nhập trong phạm vi này, thân thể hắn khẳng định sẽ bị vô số vết rách không gian xé nát.

Tạo thành sự phá hoại thanh thế kinh người như thế, lực lượng Cơ Hạo hao phí lại chỉ tương đương với pháp lực ngày thường một đạo lôi pháp bình thường tiêu hao.

“Thật sự pháp lực vô biên, thậm chí không cần lo lắng ở thời điểm chiến đấu sẽ có chuyện pháp lực khô kiệt!” Cơ Hạo dừng công kích. Vô số vết rách không gian ở xung quanh tự nhanh chóng khép lại, hắn cúi đầu nhìn đôi tay lẩm bẩm: “Tuyệt. Tuyệt không thể tả, lấy thực lực ta hiện nay, nếu không thể một đòn đem ta đánh chết, nhiều kẻ địch vây công nữa… Nhân số đối với ta đã không còn ý nghĩa.”

Lực công kích đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, Cơ Hạo lại ngưng thần nội thị.

Ý niệm linh động như bảo châu, trong nháy mắt vô số ý niệm cấp tốc lóe lên, Cơ Hạo bắt đầu tìm hiểu một thiên điển tịch dị thường thâm ảo trên Vũ Dư đạo kinh, đây là một môn bí pháp vận dụng nguyên thần nắm giữ lực lượng sông núi địa mạch, có đại thần thông dời non dốc biển.

Trước kia Cơ Hạo cũng rút thời gian tìm hiểu thiên bí pháp này, nhưng khi đó hắn chỉ cảm thấy thiên bí pháp này dị thường tối nghĩa khó hiểu, cho dù có tín ngưỡng lực của vô số con dân Nghiêu Sơn lĩnh thêm vào, hắn lĩnh ngộ đối với thiên bí pháp này cũng thực sự chậm đến đáng thương.

Dù sao hắn chủ tu thái dương đại đạo, pháp môn này nắm giữ lực lượng sông núi địa mạch, cũng không phù hợp với đại đạo căn bản của hắn.

Nhưng hôm nay, giờ này khắc này, Cơ Hạo híp mắt hơi suy tư, cả thiên bí pháp bảy tám trăm lời huyền ảo, thế mà lại bị Cơ Hạo ở ngắn ngủn một hơi thở đã hoàn toàn hiểu ra. Loại ngộ tính này, loại lực lĩnh ngộ này, quả thực khiến bản thân Cơ Hạo cũng trợn mắt há hốc mồm không nói nên lời.

“Biến!” Cơ Hạo hét to một tiếng, tay phải hướng một ngọn núi lớn bờ biển nham thạch nóng chảy ngoài ngàn dặm nhẹ nhàng vung tay lên.

Vô thanh vô tức mặt đất khẽ run lên, ngọn núi đó biến mất ở tại chỗ không thấy nữa, hầu như là cùng lúc xuất hiện ở phía dưới thân thể Cơ Hạo. Ngọn núi khổng lồ nặng nề nện ở trong biển nham thạch nóng chảy, lửa bắn tung tóe ngập trời.

Cơ Hạo kinh hỉ vạn phần nhìn đôi tay mình.

Hắn chưa dùng man lực thân thể đáng sợ của Vu Đế, càng chưa mượn dùng đạo hạnh pháp lực cứng rắn động thủ, mà là dùng bí pháp di sơn đảo hải, chỉ dùng lực lượng bé nhỏ không đáng kể, đã thúc giục lực lượng đại địa địa mạch, khiến ngọn núi lớn đó ‘chủ động’ dựa theo tâm ý của Cơ Hạo, dịch chuyển đến nơi hắn muốn khiến ngọn núi lớn đó xuất hiện!

Không phải man lực, mà là thần thông!

Cơ Hạo thật sự có một loại khoái cảm tuyệt vời nắm giữ thiên địa, hiệu lệnh thiên địa. Hắn nhìn đôi tay mình, cảm khái từ đáy lòng nói: “Đây mới là… cảm giác của người tu đạo chân chính nhỉ?”

Cảm khái một phen, Cơ Hạo lại thở dài từ đáy lòng: “Không thể ngờ được, A Bảo sư huynh cùng Quy Linh sư tỷ, thực lực thật sự của bọn họ vậy mà mạnh mẽ như thế!”

Ngay sau đó, Cơ Hạo lại không khỏi rùng mình, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi —— A Bảo và Quy Linh lai lịch là đại năng hồng hoang, đạo hạnh pháp lực của bọn họ không thể đánh giá, linh hồn bổn nguyên lạc ấn của bọn họ tuyệt đối tương đương với Cơ Hạo hiện tại. A Bảo cùng Quy Linh mạnh mẽ như thế cũng không thể đối phó bọn vực ngoại thiên ma…

“Lão tử có thể từ dưới tay bọn thiên ma đó giữ mạng… Ha ha, quả nhiên bảo bối càng nhiều, càng có thể bảo mệnh!” Cơ Hạo nhe răng trợn mắt nghĩ mà sợ một phen, trong mắt chợt lóe một mảng tàn khốc.

“Tốt, tốt, tốt. Bên trong còn có một đại gia hỏa, phải nghĩ cách thu thập nó mới đúng!”

“Bọn vực ngoại thiên ma đối với người khác là tai ương ngập đầu, với ta mà nói, lại là tạo hóa to lớn!”

Cười lạnh vài tiếng, thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, nhẹ nhàng không có chút khí tức khói lửa thuấn di đến trước cửa chính thần cung, hai tay vỗ nhẹ vào trên cửa chính thần cung.

Cửa chính ầm ầm mở ra, thanh âm Chúc Dung Thị từ trong thần cung truyền ra.

“Tiểu tử, ngươi có ổn không?”

“Hừ, đến xem kịch vui đi, hai ma đầu này, xem như đụng phải đối thủ rồi!”

Giọng Xi Vưu ôn hòa trong trẻo từ từ truyền đến: “Đồng bạn nhỏ này của ngươi thật ra cũng không nói sai, ma vật này, cũng coi như đối thủ của ta.”

“Chỉ là, muốn diệt nguyên hồn ta, đoạt thân thể ta, không khỏi nghĩ đơn giản quá rồi nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.