Vu Thần Kỷ

Chương 1006: Chương 1006: Làm bạn




Chiến sĩ các bộ lạc Đông Di, một thân tám chín thành bản lĩnh đều ở trên cung tên.

Không còn cung tên, Đông Di chiến sĩ chính là lão hổ không còn nanh vuốt, hoàn toàn không còn lực sát thương. Mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ bị Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh mạnh mẽ thu mất cung tên, trong lúc nhất thời mọi người đều nhìn nhau không nói nên lời.

Chỉ thấy Cơ Hạo đứng ở trên mây xanh, chậm rãi từ trong Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh lấy ra từng khối từng khối kim loại tinh thuần vô cùng quý hiếm, còn có lượng lớn gân rồng gân giao gân mãng xà, cùng với sừng rồng cùng sừng thần thú… các tài liệu quý hiếm.

“Đa tạ thịnh tình của các vị!” Cơ Hạo hướng mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ chắp tay cười cười, thản nhiên nói: “Cút, hay là chết hết ở chỗ này?”

Tiếng cánh thịt cực lớn quạt gió vang lên, mấy vạn phi hùng kỵ sĩ của Hữu Sùng bộ bay lên trời, phi hùng thân thể khổng lồ rít gào trầm thấp, có một số phi hùng vương thực lực đặc biệt mạnh mẽ, trong mồm càng phun ra tiếng chú ngữ khàn khàn, bản mạng yêu thuật của những tên to xác này đã vận sức chờ phát động.

Mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ đồng loạt thét dài, có khoảng bảy thành tiễn thủ lui bước, nhưng ở trong tiếng hô quát của trên trăm tên Đông Di Vu Đế, còn có khoảng ba thành Đông Di tiễn thủ lấy ra cường cung dự bị, tên dài đặt lên trên dây cung một lần nữa tập trung Cơ Hạo.

Con ngươi Cơ Hạo chợt phát lạnh, hắn âm trầm cười một tiếng.

Khi Cơ Hạo cười ra tiếng ‘ha ha’, Đế Thuấn, Tự Hi đồng thời biến sắc, cùng cất tiếng quát: “Nghiêu Bá xin nương tay!”

Nhưng Thái Cực Càn Khôn Kính ở đỉnh đầu Cơ Hạo hơi nhoáng lên một cái, một đạo thái âm khí biến thành u quang màu xám trắng phun ra, thái âm chi khí âm hàn thấu xương nhào vào trong cơ thể mấy vạn Đông Di tiễn thủ, thân thể bọn họ giống như cái sàng, tinh khí thần toàn thân cùng vu lực khổ tu mà có chợt tiết ra ngoài, trong chớp mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cơ Hạo giơ Thái Cực Thần Phong, chân đạp Thái Cực Bát Quái Bộ, thân hình xoay tròn, trường kiếm trong tay theo bộ pháp xoay một cái vòng tròn hoàn mỹ không tỳ vết.

Thiên địa linh khí theo kiếm mà động, thiên địa linh khí trong phạm vi mười vạn dặm đều bị Thái Cực Thần Phong một ngụm nuốt trôi. Kiếm quang đầy trời chói mắt, mấy chục vạn kiếm ảnh màu vàng linh khí ngưng tụ thành lơ lửng ở không trung, mỗi một kiếm ảnh đều phun lửa, tản mát ra nhiệt độ cao đáng sợ.

Ma Hầu Pháp Trượng Cơ Hạo đoạt được cũng bị Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân luyện vào trong bốn món thái cực chí bảo này, uy năng thần kỳ nắm giữ thiên địa linh khí của Ma Hầu Pháp Trượng cũng được bốn món Thái Cực chí bảo kế thừa này, thiên địa linh khí trong phạm vi mười vạn dặm ngưng tụ thành kiếm ảnh đầy trời, mỗi một kiếm ảnh đều như thực chất, phun ra thái dương tinh hỏa đủ để hòa tan kim loại.

“Giết!” Hầu như cùng lúc Đế Thuấn và Tự Hi mở miệng quát bảo ngưng lại, vô số kiếm ảnh đồng thời rơi xuống, mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ hoặc là binh khí trong tay bị Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh cướp đi, trở về bản nguyên thành tài liệu đúc cung tên.

Đông Di tiễn thủ mang theo bên mình cung tên dự bị, bọn họ bị thái âm chi khí ập tới, vu lực toàn thân không còn sót lại chút gì, thân thể bủn rủn ngay cả ngón tay cũng khó nhúc nhích một chút. Kiếm ảnh đầy trời hạ xuống, giống như dao mổ trâu để giết gà, mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ hầu như không chút sức phản kháng bị kiếm ảnh xuyên thấu thân thể.

Thái dương tinh hỏa bốc lên, mười mấy vạn cây đuốc hình người hừng hực thiêu đốt ở giữa không trung.

Đế Thuấn đột ngột cất cao giọng, hắn lớn tiếng quát: “Nghiêu Bá Cơ Hạo, nương tay đi! Dù sao cũng là binh sĩ nhân tộc ta!”

Ngón tay Cơ Hạo khẽ kéo, hắn trầm ngâm một lát, Thái Cực Thần Phong trong tay nhoáng lên một cái, vô số ánh lửa từ trong cơ thể các ngọn đuốc thiêu đốt hình người đó phun ra, lần lượt bị Thái Cực Thần Phong nuốt về.

Cơ Hạo khẽ thở dài một tiếng, hắn lấy ra một viên kim đan chữa thương Đại Xích đạo nhân luyện chế, phối hợp một tấm đạo phù ‘Mưa thuận gió hoà’, hai cái đồng thời run lên bắn ra, nhất thời mưa phùn từ trên trời giáng xuống, hương thơm đầy trời xộc vào mũi, mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ bị đốt sứt đầu mẻ trán, số đông hơn phân nửa thân thể bị đốt đến mức khô đồng thời rên rỉ thành tiếng.

Da chết màu đen than hóa trên thân bọn họ nhanh chóng bóc ra, cơ thể mới sinh không ngừng mọc ra, phối hợp sinh mệnh lực mạnh mẽ của bản thân Đại Vu, Vu Vương, Vu Đế, cộng thêm thần hiệu kim đan chữa thương của Đại Xích đạo nhân, mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ ở ngắn ngủn vài nhịp thở đều khỏi hẳn.

Gần trăm tên Đông Di Vu Đế cũng bị thái dương tinh hỏa đốt tới mức sứt đầu mẻ trán ngơ ngác nhìn Cơ Hạo.

Bọn họ đã sớm nghe nói Nghiêu Bá Cơ Hạo là dựa vào quân công thật sự gom lại mà có quyền vị, nhưng bọn họ luôn cho rằng, Cơ Hạo chẳng qua là gặp may sau khi giao hảo Tự Văn Mệnh, may mắn lập ba năm kiện công lao.

Hôm nay thật sự chịu khổ bởi Cơ Hạo, các Đông Di tiễn thủ tâm cao khí ngạo kia mới biết được, Cơ Hạo thực sự có thực lực địch được vạn người.

“Rút!” Trên trăm Vu Đế đồng thời hét to một tiếng, bọn họ phẫn nộ nhìn thoáng qua Cơ Hạo, mang theo cơn tức với oán khí đầy bụng, mang theo khôn cùng thù hận nhanh chóng rút khỏi hành cung Đồ Sơn thị, nhanh chóng hướng về phương hướng phường thị của Thập Nhật quốc rút lui.

Cơ Hạo nhìn nhìn các chiến sĩ Đông Di hốt hoảng rút lui, đè xuống mây xanh đáp ở trước mặt đám người Đế Thuấn, Tự Hi.

Hắn cười hướng đám người Đế Thuấn hành một lễ, mặt đầy nét cười hướng Tự Văn Mệnh liên tục chắp tay chúc: “A thúc thành thân, đây là chuyện tốt! Ha ha, hôm nay nhất định phải trút a thúc nhiều thêm mấy vò rượu ngon! Đây là a thẩm à? Quả nhiên bộ dạng... đẹp không tả nổi!”

Đế Thuấn, Tự Hi đồng thời lắc đầu, Cơ Hạo thiếu chút nữa một kiếm giết mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ, đây chính là một phiền toái cực lớn chờ bọn họ đi xử lý.

Nhưng, so sánh với Cơ Hạo chém Nghệ Thiên, mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ tựa như cũng không tính là phiền toái gì quá lớn.

Khiến Đế Thuấn, Tự Hi thấp thỏm lo âu là, Đông Di biểu hiện ra một số thái độ nào đó, làm bọn họ có rất nhiều liên tưởng không tốt. Càng quan trọng hơn là, Đông Di là thái độ như thế, như vậy người khác thì sao? Đại bộ lạc đỉnh cấp khác thì sao?

Cộng Công Thị nhấc lên nạn mưa này, rốt cuộc sẽ ở nội bộ nhân tộc dẫn phát bao nhiêu sóng gió?

Cơ Hạo nhìn thấy khuôn mặt trầm trọng nghiêm túc của Đế Thuấn và Tự Hi, hắn không khỏi cười lên: “Thuấn, Sùng Bá đại nhân, có cái gì phải lo lắng chứ? Hôm nay chính là ngày lành của Văn Mệnh a thúc, chúng ta cứ việc uống rượu là được. Chuyện khác sao, trời còn chưa sập xuống đâu!”

Đế Thuấn, Tự Hi, còn có một ít khách nhân giao hảo với Tự Văn Mệnh bọn họ mời đến đều cười lên.

Không phải là thế sao? Trời còn chưa sập xuống đâu, lo lắng cái gì?

Liên minh bộ lạc nhân tộc, không phải là từ trong những mưa gió một đường kéo dài cho tới hôm nay sao? Mặc kệ sóng gió hiểm trở lớn bao nhiêu, hôm nay là ngày vui của Tự Văn Mệnh, trời lớn đất lớn, uống rượu lớn nhất!

Từng vại rượu ngon được lấy ra, vô số món ăn ngon được đưa lên.

Hôn lễ của Tự Văn Mệnh và Đồ Sơn nữ cũng không mời quá nhiều người, chỉ là một đám người thân cận nhất với Tự Văn Mệnh, ví dụ như nói Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng đám người đế tử, còn có một đám lão vu sư Vu Điện, mọi người sau khi tụ tập ở hành cung Đồ Sơn thị tận tình say một bữa, đem Tự Văn Mệnh còn có Đồ Sơn nữ đưa vào phòng ngủ của bọn họ.

Vào đêm, Tự Văn Mệnh và Đồ Sơn nữ đang thiên địa giao thái thành tựu chuyện tốt, Tự Hi còn ở trong đại điện bầu bạn đám đông khách nhân uống rượu.

Đang thoải mái chè chén, Tự Hi đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một vu phù, sau đó hắn nhíu mày.

“Có người hành tích bất minh, lén lút muốn tới gần Vạn Long Phong Thủy Đại Trận? Các vị, chuyện này, ta tự mình đi xử trí mới được.”

Tự Hi đứng dậy, hấp tấp muốn ra ngoài.

Cơ Hạo vội vàng đứng dậy, gọi đám người Thiếu Ti một tiếng, lớn tiếng nói: “Sùng Bá đại nhân, một mình ngài sao có thể được? Chúng ta cùng đi theo đi. Trị thủy là việc quan trọng, chúng ta cũng cần bỏ sức!”

Tự Hi gật gật đầu, hắn đi trước làm gương phi thân lên, đám người Cơ Hạo vội vàng đi theo phía sau hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.