Vu Thần Kỷ

Chương 1862: Chương 1862: Lão nha dữ tợn




Vu đạo nhân ở trên đám mây cất tiếng cười to, trong đôi mắt thanh quang mơ hồ, nhìn chằm chằm phương hướng nghị sự đại điện chính giữa Nghiêu Sơn thành.

Trong thành Nghiêu Sơn vô số phòng ngự cấm chế, vô số vu phù thần văn trong ngoài đại điện, tất cả thủ đoạn phòng ngự ở trong mắt hắn tất cả đều vô dụng, xuyên thấu qua các tầng hào quang, kết giới, Vu đạo nhân rõ ràng thấy được Phục Hy trong đại điện.

“Phục Hy thị, năm đó các ngươi kẻ nào cũng nhanh chân chạy mất, chỉ để lại một phân thân lưu thủ nhân tộc, các ngươi chẳng lẽ đã phát hiện điều gì? Đáng tiếc, đáng tiếc, năm đó nên đem các ngươi triệt để gạt bỏ, nhưng các ngươi chuồn quá nhanh, mà Tam Bành lại bị theo dõi quá sát.”

“Nhưng các ngươi thế mà lại có gan trở về? Các ngươi lấy đâu ra sự tự tin? Đảm lượng từ đâu mà có?”

Vu đạo nhân thưởng thức Hắc Ngọc Như Ý trong tay, không cho là đúng lắc đầu cười: “Nhưng trở lại thì sao? Các ngươi chẳng qua chỉ là phàm nhân, cho dù có vài phần trí tuệ phàm nhân... Bàn Cổ thế giới này, rốt cuộc vẫn là ai mạnh người đó thắng!”

Hai tay căng lên, một cây Hắc Ngọc Như Ý đang tốt lành, đỉnh cấp tiên thiên linh bảo, bịVuđạo nhân cứng rắn bẻ thành hai đoạn. Các luồng tiên thiên linh quang từ trong như ý tản ra, mơ hồ có thể nghe được tiếng thấp giọng rên rỉ trong như ý.

Tùy tay đem hai đoạn như ý ném về phía mặt đất, Vu đạo nhân hưng phấn lẩm bẩm: “Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi... Quân đạo nhân, ngươi còn giấu đầu giấu đuôi không chịu lộ diện sao? Ngươi cùng ba đồ đệ của ngươi, rốt cuộc muốn nấp tới khi nào? Chẳng lẽ, ngươi còn trông cậy vào nhất hoa nhất mộc kia có thể làm được chút gì đó sao? Tâm tính bọn họ tạm không đề cập tới, bọn họ hiện tại bản thân khó bảo toàn, ngươi chẳng lẽ không biết sao?”

Trong đại doanh chỗ Đế Úc, Đế Úc nổi trận lôi đình còn đang nhảy dựng lên hướng một đám trưởng lão, cùng tộc trưởng các bộ điên cuồng cất tiếng mắng, hắn cũng mặc kệ các trưởng lão đó đều là trưởng bối nhà mình, tức giận hắn chỉ vào cái mũi các trưởng lão đó lần lượt mắng, có mấy trưởng lão xuất thân bàng chi thoáng cãi lại vài câu, thế mà lại bị hắn tát trước mặt mọi người!

Đế Úc điên cuồng kêu gào, hắn ra lệnh ép mọi người mau nghĩ ra biện pháp, nhất định phải giết Cơ Hạo và Hình Thiên, rửa sạch sự nhục nhã vô hạn hắn bị ‘nước lũ’ quét đi!

Mọi người không nói gì, ai cũng mặt mày đau khổ nhìn Nghiêu Sơn thành phòng thủ kiên cố.

Nghiêu Sơn thành phòng thành quá mức khủng bố, vô luận lấp vào bao nhiêu nhân mã đều sẽ bị nuốt chửng, nhiều ngày qua như thế rồi, các bộ lạc nhân tộc cái nào không phải tổn binh hao tướng tổn thất thê thảm nặng nề? Tuy các binh mã đó chỉ là bị Nghiêu Sơn thành bắt sống làm tù binh, nhưng tổn thất cũng không nhỏ đâu.

Càng không cần nói Cơ Hạo vừa rồi còn khoe khoang vũ lực một phen, thái dương kim hỏa ở trong nháy mắt đem quân đoàn bản thổ Ngu tộc đốt thành một mảng tro bụi, lực lượng khủng bố như thế, ở bên cạnh Đế Úc ai có thể chống đỡ được? Cơ Hạo chính là thiên đế được thiên địa tứ phong, có thể điều động lực lượng thiên địa khổng lồ, đám đông trưởng lão, tộc trưởng bên người Đế Úc tu vi mạnh hơn nữa, cũng là phàm nhân!

Lấy sức phàm nhân đối kháng thiên địa, người như thế thật ra có, nhưng bên cạnh Đế Úc lại không có một ai!

Ngay lúc Đế Úc nổi trận lôi đình tức giận mắng, đám đông trưởng lão, tộc trưởng bên cạnh hắn đột nhiên toàn thân phun ra khói đen mơ hồ, trong mắt đám thủ lĩnh các bộ lạc đó lóng lánh lửa ma màu đen, không nói một lời xoay người bước đi. Bọn họ động tác cứng ngắc như cái xác không hồn, sải bước lao ra khỏi nghị sự đại trướng, sau đó liền lớn tiếng hô quát lên.

Chỉ thấy trong đại doanh của Đế Úc, tộc trưởng, trưởng lão các bộ lạc, còn có tướng lĩnh dũng mãnh thiện chiến nhất, vu tế cơ trí lắm mưu nhất dưới trướng bọn họ, còn có tinh anh trẻ tuổi bất phàm nhất các bộ lạc bọn họ, phàm là lực lượng tinh anh các bộ lạc đều chạy ra khỏi doanh địa, nhanh chóng hội tụ ở bên cạnh bọn họ.

“Các ngươi muốn làm gì? Tạo phản sao?” Đế Úc điên điên khùng khùng đuổi theo, nhìn tinh anh các bộ lạc nhanh chóng tụ tập lại điên cuồng gào thét: “Các ngươi muốn làm gì? Trở về cho ta, trở về!”

Long Mẫu toàn thân váy cung đình đỏ thẫm, đầu đội kim quan, cầm kim trượng dẫn Phệ Tâm cửu tử xuất hiện giữa không trung, mặt đầy ý cười Long Mẫu vênh váo tự đắc nhìn Đế Úc, cất tiếng cười nói: “Nhân Hoàng tiểu nhi, bản thân ngươi tự sống phóng túng đi, đại sự nhân tộc, ngươi thằng nhãi phế vật này không cần nhúng tay... Hi, ngươi nhúng tay lại có tác dụng gì chứ?”

Thét dài một tiếng, Long Mẫu giơ lên kim trượng trong tay hướng hai phía đông tây phân biệt chỉ một cái, tộc trưởng, trưởng lão các bộ lạc đã nhập ma nhanh chóng mang theo tinh anh các bộ lạc cuồn cuộn hướng đại doanh thực dân thánh tôn dị tộc hai phương hướng chính đông, chính tây xung phong.

Trong đại doanh của Đế Úc nhất thời một mảng rối loạn, sĩ tốt bình thường của các bộ lạc hoàn toàn không biết thủ lĩnh nhà mình đi làm gì, bọn họ cũng không biết là cần theo sau hay tiếp tục ở lại trong doanh địa. Trong lúc nhất thời khắp nơi đều là tiếng người kêu ngựa hí, vô số binh lính như ruồi bọ không đầu chạy hỗn loạn khắp nơi.

Tình cảnh hỗn loạn trong đại doanh Đế Úc nhanh chóng kinh động thám báo dưới trướng Cơ Hạo, thám báo các nơi đem tình báo báo lên từng tầng, rất nhanh đã hội tụ đến trong thành Nghiêu Sơn.

Đông công ra tay, một tấm thần kính treo ở đỉnh chóp đại điện, mọi người thông qua thần kính, rõ ràng thấy được trong doanh địa của Đế Úc lao ra hai chi đại quân ——mọi người đều bay trên không trung, rất hiển nhiên yếu nhất trong bọn hắn cũng đều đạt tới cảnh giới Vu Vương! Dù sao nhân tộc chỉ có Vu Vương cảnh mới có thể ngự không, Đại Vu bình thường căn bản chưa có năng lực phi hành.

“Đế Úc nổi điên rồi sao?” Cơ Hạo đứng dậy, nhìn động tĩnh trong thần kính, cẩn thận xem xét một phen thần thái những người đó, Cơ Hạo lắc lắc đầu: “Không phải Đế Úc, là Nguyên Thủy Ma Tôn, hắn muốn làm gì?”

“Xung phong ra ngoài, tất cả đều là tinh anh các bộ tộc dưới trướng Đế Úc.” Phục Hy lắc lắc đầu, trên khuôn mặt trầm lặng như nước vô bi vô hỉ, tràn ngập một luồng thần quang thấu triệt, hiểu ra: “Xem thần thái những người này, mỗi người đều là tâm thần nhập ma bị Nguyên Thủy Ma Tôn điều khiển, nhưng xuất động nhân mã lại chỉ là tinh anh các bộ tộc, đám chiến sĩ bình thường chưa xuất hiện... Giống hệt năm đó, lại bắt đầu ngầm diệt trừ tinh hoa nhân tộc ta rồi sao?”

Phục Hy ngẩng đầu lên, hai khí đen trắng ở phía sau hắn ngưng tụ thành một tiên thiên bát quái đồ cực lớn, nóc đại điện chợt trở nên trong suốt, hai khí đen trắng trong mắt hắn phun ra dài mấy vạn dặm, mọi người theo hắn ánh mắt nhìn qua, nhất thời thấy đượcVu đạo nhân và Nguyên Thủy Ma Tôn trên bầu trời.

Nguyên Thủy Ma Tôn nhe răng trợn mắt hướng đại điện nhìn tới, cười rất hung ác.

Vu đạo nhân khẽ mỉm cười quan sát phía dưới, thanh âm hắn đột nhiên vang lên ở trong đại điện: “Phục Hy... Còn nhớ thiếu niên năm đó đêm mưa cầm đao, đuổi giết ngươi không? Đó là một khối hóa thân của ta, ngươi liên tục trúng bảy mươi hai đao lại chưa chết, thật đúng là sống dai mà!”

Phục Hy ánh mắt thâm trầm nhìn Vu đạo nhân, hắn chậm rãi gật đầu: “Quả nhiên, vô số năm qua, người ở sau lưng nhiều lần mưu toan bóp chết truyền thừa trí tuệ của nhân tộc ta, mưu cầu đem nhân tộc ta biến thành giống như cầm thú núi rừng... Là ngươi!”

Vu đạo nhân mỉm cười nhìn Phục Hy: “Nhân tộc các ngươi, cần trí tuệ làm gì? Ta cần là huyết mạch sinh sản cường đại của các ngươi, cần các ngươi nhanh chóng sinh sản đời sau, lớn mạnh tộc đàn... Ngoài ra, các ngươi càng là thiên tính hồn nhiên thuần phác, càng tự nhiên thuần túy thì càng tốt...”

Khẽ thở dài, Vu đạo nhân lạnh nhạt nói: “Trí tuệ cái gì, văn minh cái gì, thậm chí trứ thư lập truyền, lương hỏa truyền thừa... Mấy thứ này, các ngươi cần làm gì? Ăn, uống, ngủ, nam nữ giao cấu, các ngươi biết những thứ này là đủ rồi, cần gì theo đuổi những thứ hư vô kia?”

Lắc đầu, Vu đạo nhân lạnh nhạt nói: “Quân đạo nhân quá ưu đãi các ngươi lũ kiến này, chờ ta diệt sát hắn, tất cả tự nhiên sẽ khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.