Vu Thần Kỷ

Chương 1677: Chương 1677: Ma minh




Trên xe kéo to lớn ánh vàng rực rỡ, ba người giằng co.

Quy Ấp mang theo nụ cười quái dị, trong đôi mắt sung huyết hoa sen đen xoay tròn, nhìn Ngu Hoặc không dời mắt. Nguyên Thủy Ma Tôn lơ lửng ở phía sau hắn, vị tồn tại khủng bố tự xưng từng là một bộ phận nguyên thần Bàn Cổ, đại biểu ác niệm của Bàn Cổ này, đang ở cao nhìn xuống quan sát chúng sinh.

Tráng hán uy mãnh mới tới cầm một cây pháp trượng to lớn, cao ba trượng sáu thước hắn được các vòng thần quang bảy màu vờn quanh, phía sau hắn có một mảng lớn ánh sáng lóe lên, trong ánh sáng có thể thấy được núi cao nước chảy, cây xanh hoa tươi, có vô số thần thú ở trong núi rừng thích ý hành tẩu, trên trời có vô số tiên hạc xoay tròn bay múa.

Làm ‘tôn chủ’ của số đông Vực Ngoại Thiên Ma trong miệng Ma tôn, tráng hán uy mãnh hoàn toàn không giống như ma đầu, ngược lại như là thiên đình chính thần chính thống nhất.

Ngu Hoặc ngồi ở trên ngai báu cao cao, hắn đến từ Bàn Ngu thế giới, tinh thông bí thuật linh hồn, am hiểu khống chế con rối linh hồn vẻ mặt âm trầm, gương mặt hơi run rẩy, rất cảnh giác, càng mang theo một tia kinh hãi nhìn hai đại ma đầu.

Nguyên Thủy Ma Tôn tạm không đề cập tới hắn, bị phong ấn ở đáy lòng nhân tộc, nguyên linh bị phân tán thành ức vạn phân thực lực hắn yếu nhất. Tuy hắn lai lịch quỷ bí, tựa như biết được một số bí ẩn nào đó không muốn để ai biết của Bàn Cổ thế giới, lực lượng của hắn hiện tại cũng không cường đại, Ngu Hoặc tự nghĩ, chỉ cần phân thân hắn buông xuống này đồng ý trả giá đắt, hắn có thể chém giết Nguyên Thủy Ma Tôn trước mắt này.

Khiến Ngu Hoặc kiêng kị là Thiên Ma tôn chủ, thằng nhãi này khí tức mơ hồ khó lường, ngay cả Ngu Hoặc cũng khó nắm lấy. Hắn thậm chí không thể nhìn thấu Thiên Ma tôn chủ rốt cuộc có thực lực mạnh bao nhiêu, ngược lại hắn từ trên người Thiên Ma tôn chủ cảm nhận được sự uy hiếp nồng đậm.

Loại cảm giác này, giống như một con sài cẩu hung tàn thành tánh, ở nơi hoang dã đột nhiên gặp một con linh cẩu hung tàn tương tự. Ngu Hoặc từ trên người Thiên Ma tôn chủ cảm nhận được khí tức cùng là kẻ săn giết linh hồn đỉnh cấp, cảm giác này khiến hắn rất khó chịu.

“Đạo hữu xưng hô như thế nào?” Trầm ngâm hồi lâu, Ngu Hoặc cố nặn ra một nụ cười, hướng Thiên Ma tôn chủ nhẹ nhàng hỏi.

Loại cảm giác hận không thể đem Thiên Ma tôn chủ bầm thây vạn đoạn, đánh cho hắn hồn phi phách tán, lại bị ép hướng hắn nói chuyện nhỏ nhẹ đặt câu hỏi cực kỳ bất ổn. Ngu Hoặc là cố nén lửa giận trong lòng, lúc này mới cố gắng làm ra vẻ mặt ôn hòa.

Nếu bản tôn hắn ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không hướng Thiên Ma tôn chủ ‘ăn nói khép nép’ như vậy. Ngu Hoặc âm thầm nghiến răng, hắn rất tức giận, một lần buông xuống vốn rất thuận lợi, vốn nhân tộc đã rơi vào trong tay hắn, vốn tất cả đều nắm chắc, vì sao sẽ xuất hiện nhiều biến số như vậy?

Nguyên Thủy Ma Tôn cũng tốt, Thiên Ma tôn chủ cũng tốt, hai kẻ này vì sao phải xuất hiện? Không thể để Ngu Hoặc hắn yên tĩnh đem Bàn Cổ thế giới nhét vào trong túi, đem Bàn Cổ thế giới quần thể đại thế giới này hoàn toàn chiếm làm của mình sao?

“Ta vốn vô danh.” Thiên Ma tôn chủ tựa cười mà không cười nhìn Ngu Hoặc, trên da mặt ánh vàng rực rỡ của hắn có bảo quang lưu ly bảy màu lóe lên, thần quang sáng ngời mà ấm áp từ trong đôi mắt hắn phun trào ra, trong ánh mắt hắn tràn ngập năng lượng tích cực hướng về phía trước, nhiệt tình dào dạt: “Chỉ là, tộc nhân của ta thấy ta làm việc, lâu ngày, xưng ta là... Đồ Linh.”

Mỉm cười, Đồ Linh tôn chủ khẽ thở dài: “Đồ Linh, Đồ Linh... Bất nhã, bất nhã. Ngu Hoặc thánh nhân xưng ta Linh chủ là được.”

“Ngươi biết danh hiệu của ta?” Ngu Hoặc cười ha ha nhìn Đồ Linh tôn chủ.

“Dưới trướng thánh nhân có vô số chó săn, bắt mấy tên tâm phúc dùng thuật ngàn dặm gọi hồn, đem chân linh bọn họ dẫn ra, sau khi cẩn thận nhai nuốt nhấm nháp, thì có thể đạt được tất cả ký ức của bọn họ, biết lai lịch thánh nhân, không phải việc khó.” Đồ Linh tôn chủ vẫn cười ha ha nói: “Chân linh bọn chó săn kia dưới trướng Ngu Hoặc thánh nhân, mùi vị cực kỳ phức tạp mà biến hóa nhiều, ăn vào rất sảng khoái đã ghiền!”

Ngu Hoặc không cho là đúng cười cười: “Đã nghiền rồi, không ngại ăn nhiều một chút... Chỉ là Linh chủ nhất định phải cẩn thận, đừng ăn hỏng dạ dày.”

Đồ Linh tôn chủ nở nụ cười, ở bên thanh âm khàn khàn của Nguyên Thủy Ma Tôn vang lên: “Ăn hỏng dạ dày cũng không sao. Linh chủ nói, linh hồn nhân tộc Bàn Cổ thế giới mãnh liệt ấm áp nhất, đối với bọn họ là đại bổ đan linh nghiệm nhất, cho dù ăn hỏng dạ dày, ăn thêm linh hồn của mấy tên nhân tộc, cũng đã bổ sung lại nguyên khí.”

Ngu Hoặc quay đầu nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn: “Ma tôn tựa như là dân bản xứ Bàn Cổ thế giới? Nhân tộc Bàn Cổ thế giới, đã bị Ma tôn hứa hẹn cho Linh chủ hay sao?”

Đồ Linh tôn chủ ở một bên cười quái dị ‘Khanh khách’, quanh thân Nguyên Thủy Ma Tôn trôi nổi sương mù đen, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta cũng không tính là dân bản xứ Bàn Cổ thế giới... nhân tộc sống chết liên quan gì tới ta? Nếu hai vị có thể tàn sát toàn bộ nhân tộc Bàn Cổ thế giới, ta cầu còn không được.”

Nguyên Thủy Ma Tôn vừa nói ra lời này, ba đại ma đầu đều không hé răng nữa.

Tròng mắt bọn họ quay tròn hỗn loạn, hai con mắt trên gò má Nguyên Thủy Ma Tôn tản ra huyết quang, thần quang bảy màu quanh thân Đồ Linh tôn chủ hào quang rạng rỡ, tay trái Ngu Hoặc nâng quả cầu thủy tinh màu đen bắt đầu xoay tròn ‘Vù vù’, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, dần dần quả cầu thủy tinh màu đen gấp gáp ma sát không khí, phát ra tiếng vang chói tai ‘Xẹt xẹt’.

Khi tốc độ xoay tròn của quả cầu thủy tinh màu đen đạt tới cái cực hạn nào đó, hư không phụ cận cũng bắt đầu bị xé rách từng cái vết rách nhỏ bé màu đen, Ngu Hoặc nhẹ nhàng mở miệng: “Nhân tộc là một tộc đàn cực kỳ có tiềm lực, ta nhìn trúng lực lượng sinh sản khổng lồ của bọn họ, bọn họ chính là nô lệ tốt nhất, chiến sĩ cảm tử tốt nhất, ta cần bọn họ bán mạng cho ta, khai thác tài nguyên Bàn Cổ thế giới cùng thế giới xung quanh cho ta.”

Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Ngu Hoặc lạnh nhạt nói: “Cho nên, diệt nhân tộc, đây là không được.”

Đồ Linh tôn chủ trầm ngâm một lát, hắn nhẹ nhàng nói: “Trong linh hồn nhân tộc chất chứa lực lượng cực kỳ thần diệu, loại lực lượng này rất có lợi đối với tộc ta. Tuyệt vời nhất là, chúng ta từng phá hủy vô số thế giới, trong những thế giới đó, tộc đàn trong linh hồn có được hiệu quả kỳ dị tương tự, lực lượng sinh sản của bọn họ không bằng một phần vạn nhân tộc.”

Ôn hòa cười cười, Đồ Linh tôn chủ thản nhiên nói: “Cho nên, tộc ta hy vọng nuôi dưỡng nhân tộc, đúng hạn thu gặt linh hồn nhân tộc... Đối với tộc khác cũng không hi vọng xa xôi quá nhiều.”

Ngu Hoặc liền nở nụ cười, hắn cười nhìn Đồ Linh tôn chủ nói: “Linh hồn thuộc về ngươi, thân thể thuộc về ta... Như vậy, Linh chủ còn có gì cần thiết hợp tác với vị này chứ? Không bằng, ngươi ta liên thủ, đem hắn tiêu diệt?”

Ngu Hoặc thoải mái cười nói: “Dù sao, ngươi ta hoàn toàn không có xung đột, mà vị này... Ta lại phi thường hoài nghi động cơ của hắn?”

Ngu Hoặc, Đồ Linh tôn chủ đồng thời nhìn về phía Nguyên Thủy Ma Tôn.

Bởi vì Nguyên Thủy Ma Tôn trong lòng Quy Ấp, bọn họ lúc này mới tụ tập ở đây. Ngu Hoặc và Đồ Linh tôn chủ không có mâu thuẫn, bọn họ có thể hòa bình chia sẻ ích lợi to lớn nhân tộc mang cho bọn hắn.

Nhưng Nguyên Thủy Ma Tôn hắn muốn làm gì? Nếu câu trả lời của Nguyên Thủy Ma Tôn không thể làm bọn họ hài lòng mà nói, lập tức trở mặt diệt sát Nguyên Thủy Ma Tôn, loại chuyện này bọn họ cũng không phải không làm được.

“Kết minh với ta, ta giúp các ngươi miễn đi tai ương ngã xuống!” Nguyên Thủy Ma Tôn ác ý cười: “Các ngươi bọn ngu xuẩn này, các ngươi luôn luôn muốn chết... Các ngươi vĩnh viễn không biết, nội tình Bàn Cổ thế giới rốt cuộc như thế nào.”

Ngu Hoặc, Đồ Linh tôn chủ đồng thời lâm vào trầm tư..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.