Vu Thần Kỷ

Chương 1136: Chương 1136: Một lời không hợp




Cơ Hạo ngầm vận nguyên thần, một đợt thần thức giống như nước tràn qua núi vàng, chậm rãi đảo qua một phương thế giới nho nhỏ Bắc Minh Giao Vương chi phối.

Khắp trời đều là khí lạnh quay cuồng, trong hàn quang ngầm chứa sự sắc bén của đao kiếm, các ngọn núi băng dựa theo quỹ tích quỷ dị bí ẩn nào đó đan xen, ngẫu nhiên núi băng va đập vào nhau một cái, nhất thời có một đợt âm hàn lôi kình âm nhu tuôn trào ra.

Ở dưới thần thức của Cơ Hạo xem xét, cái hầm băng này như một số huyền bí cơ bản nhất của tiểu thế giới, bị hắn lặng lẽ vạch trần. Từng cái phù văn màu lam bạc cấp tốc xuyên qua trên hư không, kéo theo vô số luồng hàn quang màu lam bạc bao lấy một phương hư không này.

Các phù văn này khí tức cổ xưa, hình dạng cổ sơ, phong cách khác biệt với hệ thống tất cả phù văn Cơ Hạo biết, không phải là vu phù của nhân tộc, cũng không phải là phù văn dị tộc, lại càng không phải pháp tắc văn ấn hồng hoang thiên địa, cũng không phải yêu phù của thái cổ yêu tộc, lại càng không phải thần văn thượng cổ thiên đình truyền thừa.

Cơ Hạo yên lặng đem các phù văn màu lam bạc đó ghi nhớ, chỉ chờ tương lai đem nó dung nhập trong Thái Âm đại đạo của bản thân, tất nhiên có năng lực khiến Thái Âm chi đạo của Cơ Hạo tăng tiến không nhỏ.

Thanh âm lạnh như băng của Bắc Minh Giao Vương đột nhiên vang lên, khiến toàn bộ tiểu thế giới hòa theo, vô số bông tuyết hình lục giác to bằng bàn tay tựa như đao sắc, gào thét từ trên cao rơi xuống, ùn ùn quay quanh Tương Liễu và Tương Liễu Tiểu Bát cấp tốc xoay tròn.

Vô số tuyết rơi hóa thành một vòng xoáy màu trắng, đem Tương Liễu và Tương Liễu Tiểu Bát bọc lại chính giữa, tuyết rơi không ngừng va chạm bắn vào nhau, phát ra tiếng kim loại chói tai, có thể thấy được những bông tuyết đó chắc chắn sắc bén bao nhiêu.

“Tương Liễu, bớt nói nhảm đi!” Bắc Minh Giao Vương lạnh nhạt nói: “Huyết duệ duy nhất của ta ngã xuống, ngươi đem toàn bộ con cháu của ngươi đều làm thịt, biến thành người cô đơn như ta, chúng ta sẽ hết nợ.”

Lông tóc toàn thân Cơ Hạo dựng thẳng lên, rùng mình một cái.

Da Ma Sát Nhất cũng khẽ nhíu mày, kinh ngạc thấp giọng thở dài: “Tác phong thật bá đạo! Năm đó thời điểm tộc ta xâm nhập thế giới này, cũng chưa từng giao chiến với vị giao long chi chủ này... Hôm nay gặp, hắn nhất định sẽ là một kẻ địch cực kỳ đáng sợ.”

Cơ Hạo cũng nhẹ nhàng khen: “Loại cách làm này, ta thích! Không phải sao, chuyện thế gian này trốn không thoát một cái công bằng công đạo, con nối dõi của giao vương bởi vì sai lầm của Tương Liễu Tiểu Bát ngã xuống toàn bộ, như vậy toàn bộ con nối dõi của Tương Liễu đều nên chôn cùng mới phải, thế là công bằng công đạo nhất.”

Bắc Minh Giao Vương một lần nữa hướng Cơ Hạo nhìn liếc, chậm rãi gật gật đầu, lời Cơ Hạo nói rất đúng ý hắn, Bắc Minh Giao Vương hắn cũng không ỷ thế hiếp người, hắn cầu cũng chỉ là một cái công bằng, chỉ là một cái công đạo mà thôi.

Tương Liễu tức giận đến mức gương mặt vặn vẹo, con mắt cũng thiếu chút nữa nhảy ra. Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Quả thực là... Nghiêu Hầu Cơ Hạo, lão phu ngày sau nhất định phải tự mình dẫn quân diệt Nghiêu Sơn thành của ngươi, lời ngươi hôm nay nói, là đang gây tai hoạ cho chính ngươi!”

Cơ Hạo dang hai tay, từ tốn nói: “Tương Liễu à, trước ứng phó xong lửa giận của giao vương rồi nói cái khác sau. Nếu ngươi về sau có tâm tình ở Nghiêu Sơn thành chơi một trận cùng ta, ta vô cùng hoan nghênh!”

Khuôn mặt Tương Liễu run rẩy từng đợt, hắn rốt cuộc quay sang Bắc Minh Giao Vương, cay đắng cười: “Giao vương, loại chuyện này, không có ai mong nó xảy ra cả... Cái này, chỉ là hiểu lầm, ngài nếu có thể đổi một điều kiện, lão phu tuyệt đối không chối từ.”

Bắc Minh Giao Vương nheo mắt, lạnh nhạt nói: “Được, con cái nối dõi của ngươi không chết, ngươi tự sát đi! Dùng mạng già của ngươi, trả Tuyết Lăng của ta một cái mạng nhỏ, ngươi chết rồi, ta không xuống tay với Tương Liễu nhất tộc ngươi là được.”

Tương Liễu nghẹn một ngụm máu ở trong cổ họng, hắn há mồm, thật không dễ gì đem ngụm máu đó nuốt xuống.

Hoặc là giết sạch con cái nối dõi của mình, hoặc là tự xử lý bản thân? Bắc Minh Giao Vương đưa ra hai sự lựa chọn này, Tương Liễu không thể chọn một cái nào. Thân thể gầy yếu khô quắt của hắn khẽ run rẩy, trong con mắt tam giác dữ tợn lóe ra lục quang, âm trầm nói: “Giao vương nói như vậy, chính là không nể mặt ta rồi?”

Bắc Minh Giao Vương âm trầm nói: “Ở trước mặt ta, ngươi có mặt mũi cái rắm? Ngươi luyến tiếc con cháu của ngươi, vậy Tuyết Lăng nhà ta...”

Nói xong một nửa, Bắc Minh Giao Vương đột nhiên có chút hứng thú rã rời phất phất tay, thản nhiên nói: “Ta không thích khua môi múa mép, ta chỉ thích dùng nắm đấm. Đã không bàn bạc được, ngươi chết đi cho ta!”

‘Grao’ một tiếng rồng gầm, Bắc Minh Giao Vương ngẩng đầu thét dài một tiếng, trong hư không vô số hàn khí ngưng tụ thành băng đao băng kiếm đồng loạt sinh ra, càng có vô số hàn khí ngưng tụ thành trọng giáp chiến sĩ phá không xuất hiện. Vô số binh đao, vô số chiến sĩ mang theo hàn khí ngập trời, hung hăng hướng Tương Liễu và Tương Liễu Tiểu Bát chém giết.

Nhất là vô số bông tuyết vừa rồi bao lấy Tương Liễu và Tương Liễu Tiểu Bát, càng đồng loạt hướng vào phía trong khép lại, mang theo vô số luồng hàn quang nhỏ bé bổ xuống.

Tương Liễu khàn giọng hét một tiếng giận dữ, sau đó lớn tiếng quát: “Giao vương, nếu ngươi không bế quan độ mệnh kiếp, lão phu gặp ngươi tự nhiên trốn xa vạn dặm... Nhưng ngươi ở lúc độ vạn năm một lần mệnh kiếp, lại còn dám lấy nguyên thần hóa thân động thủ với lão phu, hôm nay lão phu không tránh khỏi phải nổi hung một lần.”

Một khí tức tanh hôi làm người ta mê muội quay cuồng hướng bốn phía khuếch tán ra, trong lục khí mờ nhạt, Tương Liễu hiện ra nguyên hình —— một con cửu đầu xà dài vạn dặm!

So sánh với Tương Liễu Tiểu Bát vảy trơn bóng, toàn thân tràn ngập sinh mệnh sức sống, nguyên hình Tương Liễu hỗn độn mà dơ bẩn, trên lân giáp sặc sỡ loang lổ bám vào chất nhầy dinh dính thật dày, không ngừng có lượng lớn chất nhầy từ trong lân giáp của hắn phân bố ra, mang theo tanh tưởi cùng kịch độc đáng sợ hướng bốn phía phun đi.

Đặc biệt bản thể Tương Liễu khô quắt mà già nua, giống như một lão cương thi bị chôn trong quan tài, đặt ở trong vô số xác chết mục rữa ngâm mấy trăm năm, toàn thân hắn lộ ra một hơi thở mục rữa, già nua, héo rút, khô mục.

Cơ Hạo chỉ hướng bản thể Tương Liễu nhìn một cái, liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, như mình đột nhiên già đi mấy trăm tuổi toàn thân trở nên mềm nhũn vô lực. Cơ Hạo bị dọa trái tim kịch liệt nhảy lên mấy trăm lần, máu hỗn độn trong cơ thể chất chứa lực lượng thần kỳ nhanh chóng cọ rửa toàn thân, tiêu phí ước chừng thời gian mười nhịp thở, mới đem loại khí già nua không tên kia tẩy rửa sạch sẽ.

Toàn bộ băng đao băng kiếm bắn về phía Tương Liễu, còn có các chiến sĩ hàn khí biến thành, đều ở thời điểm Tương Liễu hiện ra bản thể hóa thành các bãi nước sền sệt rơi xuống.

“Giao vương... một giọt tinh huyết của ngươi, cũng có thể sáng tạo Bắc Minh Hàn Giao nhất tộc, thực lực đám Hàn Giao này không kém gì long tộc thuần huyết!” Chín cái đầu rắn của Tương Liễu mở ra, đồng thời phát ra thanh âm khàn khàn khó nghe: “Lão phu luôn nghĩ, nghĩ vài vạn năm, nếu lão phu có thể cắn nuốt toàn thân tinh huyết của ngươi mà nói, lão phu có thể trưởng thành tới trình độ nào?”

Cười quái dị vài tiếng, Tương Liễu âm trầm nói: “Nhưng ngươi quá mạnh mẽ, lão phu không phải đối thủ của ngươi, cho nên lão phu bảo Tiểu Bát từ trên người đứa con gái bảo bối kia của ngươi xuống tay... Chỉ tiếc, thật sự quá đáng tiếc, một nha đầu thuận mắt bao nhiêu, lại bị người ta làm hỏng bản thể, thật lãng phí!”

Bắc Minh Giao Vương vẻ mặt quỷ dị bí hiểm nhìn Tương Liễu, hắn âm trầm nói: “Thì ra là thế, ha ha... Ngươi chỉ tính sai một việc, bổn vương cho dù đang độ mệnh kiếp, ngươi vẫn không phải đối thủ của bổn vương!”

Khôn cùng hàn khí nhanh chóng hướng Bắc Minh Giao Vương hội tụ lại, hàn khí nhanh chóng ngưng tụ thành một con băng giao dài vạn dặm. Bắc Minh Giao Vương ngưng khí tụ thể, lớn tiếng ngâm nga hướng Tương Liễu vồ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.