Vu Thần Kỷ

Chương 1788: Chương 1788: Một lời không hợp




Ngao Bạch vẻ mặt đờ đẫn nhìn đại quân long tộc tan đi, đôi mắt hắn vốn sung huyết đỏ rực đột nhiên nứt khóe mắt ra, hai dòng máu mang theo hơi nóng hầm hập không ngừng phun ra. Bỗng nhiên, Ngao Bạch phát ra một tiếng tru lên thê lương giống như dã thú sắp chết, đột nhiên chạy lên phía trước vài bước, chỉ vào các trưởng lão long tộc kia gần như điên cuồng quát lớn.

“Các ngươi có thể nào? Các ngươi sao dám? Các ngươi sao có thể…”

Một trưởng lão long tộc đột nhiên tiến lên hai bước, vẻ mặt giọng nói hắn dữ tợn tương tự chỉ vào Ngao Bạch lớn tiếng quát: “Chúng ta sao lại không thể? Chúng ta sao lại không dám? Chúng ta làm sao chứ? Chúng ta là long tộc, chúng ta là kẻ huyết mạch cao quý nhất trong Bàn Cổ tam tộc, chúng ta là tộc cường đại nhất trong Bàn Cổ tam tộc, chúng ta thống trị bốn biển, chúng ta là trưởng của lân giáp, chúng ta nên cao cao tại thượng, chúng ta nên vượt lên trên nhân tộc, phượng tộc.”

“Mà các ngươi thì sao? Các ngươi yếu đuối, các ngươi khiếp nhược, các ngươi vô năng, các ngươi bảo thủ, các ngươi chỉ biết ước thúc chúng ta, để chúng ta đường đường long tộc trở thành phụ thuộc nhân tộc, để các hảo huynh đệ long tộc vì nhân tộc đi chinh chiến chém giết, vì nhân tộc đi đổ máu hy sinh!”

“Nhân tộc, nhân tộc gầy yếu vô năng, nhân tộc thời thượng cổ cẩu thả ở sào huyệt cầm thú, nhân tộc cả tộc nương nhờ dưới cánh chim bọn thần thú linh cầm cấp thấp, vô năng mà lại yếu đuối, nhân tộc không có nanh vuốt lân giáp, chỉ có thể làm thức ăn cho điểu thú. Bọn hắn nhiều nhất có thể trở thành nô lệ của long tộc ta, bọn hắn sao có tư cách ngồi ngang hàng với long tộc ta? Bọn họ càng làm sao dám ra roi long tộc chúng ta, để hảo binh sĩ của tộc ta vì tộc nhân của bọn họ, vì lãnh địa của bọn họ đi đổ máu hy sinh “

“Hiện tại, đám Phệ Tâm lão tổ trở về, bọn họ muốn dẫn dắt long tộc chúng ta thật sự vượt lên trên tam giới, vượt lên trên ức vạn tộc đàn của Bàn Cổ thế giới, để long tộc ta trở thành chúa tể chí cao chân chính của Bàn Cổ thế giới. Đây là giấc mộng chung của vô số tộc nhân long tộc ta, đây là lợi ích tối cao của toàn bộ tộc nhân long tộc ta.”

“Vì cái này, chúng ta có thể hy sinh tất cả, chúng ta có thể trả giá tất cả. Huống chi là các ngươi chín lão tổ phế vật có mỗi cái danh tổ long cửu tử, lại yếu đuối vô năng.”

Từ “lão tổ”, trưởng lão này cố ý dùng một loại giọng điệu cực kỳ khoa trương, cực kỳ láu cá quái thanh quái khí kéo một quãng thật dài, hắn cố ý đùa dai, để toàn bộ chiến sĩ long tộc ở đây quỳ lạy ở bên cạnh bọn họ cất tiếng cười to, các chiến sĩ long tộc dứt khoát lựa chọn tùy tùng trưởng lão một mạch này nhà mình, dứt khoát từ bỏ Tù Ngưu, Ngao Bạch tổ long cửu tử này, bọn họ dùng tiếng cười điên cuồng phát tiết sự bất an cùng sợ hãi mơ hồ trong lòng mình, dùng ngôn ngữ cơ thể khoa trương của mình để phát tiết sự bất mãn của mình đối với tổ long cửu tử.

Như những trưởng lão này nói, long tộc bọn họ cường đại như thế, long tộc bọn họ mạnh mẽ như thế, long tộc bọn họ cường thịnh như thế, trừ phượng tộc có thể miễn cưỡng ngang hàng với bọn họ, nhân tộc tính là gì? Ức vạn tộc đàn khác tính là gì?

Nhân tộc chỉ xứng làm nô lệ của long tộc, nhân tộc chỉ xứng làm thức ăn của lũ cầm thú, các lão gia long tộc khẳng khái rộng lượng có thể thu lưu nhân tộc, để bọn họ bôn tẩu bán mạng cho mình, thế này đã là thi ân thêm rồi.

Là vì Tù Ngưu và Ngao Bạch mấy lão bất tử này tồn tại, bọn họ đã biến thành một luồng tinh phách, nhưng vẫn một lần lại một lần can thiệp quyết sách của long hoàng và các long vương của long tộc, một lần lại một lần bức bách long tộc đi giúp đỡ nhân tộc, cuối cùng biến thành long tộc rõ đầu rõ đuôi trở thành phụ thuộc của nhân tộc, không thể không phái ra binh sĩ long tộc chinh chiến, đổ máu cho nhân tộc.

Tuy nhân tộc mỗi một lần đại chiến với dị tộc, số lượng chiến sĩ long tộc phái ra cực kỳ bé nhỏ, đối với toàn bộ long tộc mà nói chỉ là một sợi lông trên chín con trâu, nhưng long tộc cao ngạo vẫn mang lòng bất mãn như cũ, bọn họ căn bản không muốn nhìn thấy tộc nhân của mình bởi vì nhân tộc ra lệnh mà chém giết đẫm máu, bọn họ căn bản không muốn nhìn thấy đồng bạn của mình góp sức ở dưới trướng nhân tộc.

Thậm chí là một lần này, Ngao Bạch trở thành thiên đế, Ngao Bạch sau khi trở thành thiên đế ngồi ngang hàng với Cơ Hạo, điều này cũng khiến rất nhiều chiến sĩ long tộc mang lòng bất mãn, thậm chí cảm thấy sỉ nhục thật sâu.

Cho nên bọn họ cất tiếng cười to, dùng hết toàn bộ lực lượng phát ra tiếng cười cao vút nhất, bọn họ thậm chí có rất nhiều kẻ hướng Ngao Bạch, Tù Ngưu nhổ nước bọt, lấy cái này biểu đạt sự bất mãn của mình đối với đám người Ngao Bạch.

Ngao Bạch tức giận đến sắc mặt phát thanh, hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, này long tộc trưởng lão, bọn họ trong lòng lại có thể hoài ý nghĩ như vậy, như vậy ý niệm trong đầu.

Những năm gần đây, mấy huynh đệ Ngao Bạch lấy hình thái tinh hồn ở trong cấm địa long tộc bế quan khổ tu, bọn họ tất nhiên có thể can thiệp một ít quyết sách của long tộc, nhưng bọn họ chỉ có thể trực tiếp ảnh hưởng đến đương đại long hoàng của long tộc, chỉ có thể thông qua đương đại long hoàng đi ra lệnh đối với tộc nhân khác của long tộc.

Cho nên, bọn họ căn bản không biết, ở trong long tộc, thế mà lại có nhiều trưởng lão mang lòng bất mãn như vậy, có nhiều tộc nhân long tộc mang lòng bất mãn như vậy.

Loại bất mãn này thậm chí đạt tới Phệ Tâm mấy con nghiệt long này bị tổ long nhốt vừa mới chạy thoát, đám trưởng lão kia, đám tộc nhân kia liền được ăn cả ngã về không đầu nhập Phệ Tâm, đầu nhập đám nghiệt long nhất định quấy thiên hạ đại loạn này.

“Các ngươi, đáng chết!” Ngao Bạch quát lớn, hắn vung trường kiếm trong tay, hung hãn hướng trưởng lão long tộc đối diện đánh tới.

Kiếm khí tung hoành, kiếm ảnh gào thét, vô số kiếm quang theo tia chớp xé rách hư không, như một dải thiên hà sôi trào cuốn xuống, hung hăng hướng về trưởng lão long tộc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Những trưởng lão long tộc này không biết là con cháu bao nhiêu đời của Ngao Bạch, Tù Ngưu, thực lực của bọn họ xa xa không thể so sánh với Ngao Bạch, Ngao Bạch tùy tay một kiếm, có thể thoải mái phá nát long thể của bọn họ.

Phệ Tâm cười ha ha xông lên, tay không hướng kiếm quang của Ngao Bạch nghênh đón.

Trọng quyền như sao băng, kéo theo từng đạo hàn quang màu đen xé rách hư không, hung hăng đánh vào trên kiếm quang của Ngao Bạch. Chỉ nghe tiếng vang thanh thúy leng keng không dứt bên tai, trên nắm tay Phệ Tâm bật ra nhiều đốm lửa, càng có vô số luồng điện quang nhỏ bé bắn tung tóe, lân giáp nhỏ vụn trên nắm tay của hắn chưa có nửa vết thương, kiếm quang của Ngao Bạch lại bị hắn loạn quyền đánh một chập phá thành mảnh nhỏ.

Sau khi rống to một tiếng, Phệ Tâm lắc mình một cái lao tới trước mặt Ngao Bạch, hai nắm đấm như sét đánh ở trên ngực gã.

Trong nháy mắt Phệ Tâm hướng Ngao Bạch đánh ra mấy ngàn quyền, Ngao Bạch che trái chắn phải, miễn cưỡng chặn được sáu thành, né tránh ba thành, vẫn có mấy trăm quyền trúng hắn. Ngao Bạch vừa nãy bị đánh cho hộc máu kêu đau một tiếng, thất khiếu huyết tương phun tung toé như nước suối, thân thể không chịu khống chế kéo theo một cơn gió dữ lui về phía sau.

“Các huynh đệ theo ta, giết!” Phệ Cốt cười ha ha, hai tay dùng sức hướng phía trước vung một cái. Trên bầu trời, từng đám lôi vân màu đen quay cuồng mà đến, vô số tia sét màu đen hạ xuống giống như mưa rào, không ngừng chút nào rơi ở trong đại quân long tộc vẫn đứng về phe Ngao Bạch.

Vô số giao long, á long bị điện quang bổ vỡ nát lân giáp, nhiều giao long, á long thân thể vỡ toang, lượng lớn máu tươi bay xuống như thác nước, càng có nhiều giao long, á long bị bổ tan xương nát thịt, ngay cả long hồn cũng chưa thể chạy ra được một chút nào.

Các chiến sĩ long tộc hướng trưởng lão long tộc đại lễ bái kiến cùng cất tiếng thét dài. Bọn họ ùn ùn đứng dậy, vung binh khí theo sát Phệ Cốt xung phong ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.