Vu Thần Kỷ

Chương 503: Chương 503: Ngộ đạo




Chúc Dung thị đột ngột tới, tiêu sái để lại chín con Tam Túc Kim Ô sau đó phủi tay bỏ đi, thậm chí cũng chưa nói một câu với Man Man.

Nhìn Chúc Dung thị ở bầu trời lưu lại một ánh lửa kia, Cơ Hạo đứng ở đỉnh núi một lúc lâu không nói được gì. Chúc Dung thị cùng Chúc Long Quỹ hai lão gia hỏa này, bọn họ vừa tặng nhân mã vừa tặng bảo vật, đây là quyết tâm muốn đem con gái, nữ đệ tử nhà mình cột vào trên người mình?

“Thiên hạ chỉ có cưỡng – gian, sao còn có bức hôn?” Cơ Hạo có chút bất đắc dĩ nhìn chín con Tam Túc Kim Ô lơ lửng ở giữa không trung tận tình phóng thích ánh sáng cùng nhiệt độ, chậm chạp chưa thể hiểu rõ mấu chốt trong đó.

Qua rất lâu sau, Cơ Hạo mới đột nhiên tỉnh ngộ, như có chút đăm chiêu hướng phía động phủ của A Bảo nhìn thoáng qua.

Đột nhiên được Chúc Dung thị và Chúc Long Quỹ ưu ái, nghĩ hẳn là bọn họ đã từ trên kiếm trận Vũ Dư đạo nhân cho mình mượn, nhìn thấu một số bí ẩn của mình? Bọn họ đã biết mình là môn nhân của Vũ Dư đạo nhân, nếu không kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân cũng sẽ không đến trên tay hắn.

Hai người đều là lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, Chúc Dung thần tộc và Chúc Long nhất tộc truyền thừa cũng đủ xa xưa, đều là tộc duệ cổ xưa từ thời đại hồng hoang thái cổ đã truyền thừa đến nay, bọn họ có thể biết Vũ Dư đạo nhân cũng là theo lý thường phải làm.

Chẳng qua, Man Man và Thiếu Ti…

“Đều là cô nương tốt nha, nhưng ta có thể tính là người tốt sao?” Cơ Hạo ngồi xếp bằng ở đỉnh núi, nguyên thần rời khỏi thân thể lơ lửng lên đỉnh đầu, nguyên thần lực phát động toàn bộ, bắt đầu tra hỏi bản tâm, lấy một chút trí tuệ trong nguyên thần chiếu sáng sâu trong bản tâm, lẳng lặng thể ngộ mình kiếp trước kiếp này, khảo vấn ý niệm bổn nguyên nhất chỗ sâu nhất đáy lòng mình.

Tam Túc Kim Ô chiếu rọi hư không, dương khí ấm áp không ngừng ùa vào thân thể Cơ Hạo.

Tuy linh hồn bị gạt bỏ, nhưng thân thể Tam Túc Kim Ô lại tươi sống như cũ, trong kim quang bọn họ tản mát ra tràn ngập khí tức sinh mệnh thuần túy nhất, nguyên thần Cơ Hạo sau khi hấp thu một bộ phận dương khí ấm áp Tam Túc Kim Ô tản mát ra, bóng dáng nguyên thần cũng trở nên rõ ràng hơn không ít.

Điểm điểm thanh quang thong thả xuất hiện ở phụ cận nguyên thần của Cơ Hạo. Trên mỗi một điểm thanh quang đều có một tia hoa văn huyền ảo thong thả thành hình. Cơ Hạo chỉ cảm thấy sâu trong hồng hoang vũ trụ, bốn phía đều là vô cùng vô tận ánh sáng, đạo hạnh của hắn đang nhanh chóng tăng lên, ngắn ngủn chốc lát thể ngộ lại tương đương thành tựu quá khứ nhiều năm khổ tu đạt được.

“Đốn ngộ?” Trong u cốc, trước động phủ, A Bảo đứng bật dậy, cười nhìn về phía đỉnh Nghiêu Sơn chỗ Cơ Hạo.

“Chín con chim lửa lớn kia, quả nhiên vẫn là có duyên với sư đệ, như thế đại thiện!” A Bảo hỉ không tự kìm hãm được cười nói: “Như thế nói ra, căn cơ đại đạo của sư đệ, là ở trên một vầng mặt trời này. Chỉ là vu, đạo đồng tu, sư đệ có thể đi ra một con đường đại đạo phấn khích như thế nào?”

Cười vài tiếng, A Bảo vỗ ót, đỉnh đầu xuất hiện một đám mây lành màu xanh. Đỉnh mây xanh một đóa hoa sen màu xanh to bằng nắm tay vẫy vẫy nở rộ ra, đột nhiên hóa thành một luồng thanh quang lao thẳng lên trời, nhẹ nhàng ngoặt một cái dung nhập trong nguyên thần Cơ Hạo.

Nguyên thần Cơ Hạo như sóng nước nhộn nhạo vài cái, hoa sen màu xanh ở trong nguyên thần tan ra, cảm ngộ của A Bảo về đại đạo Vũ Dư đạo nhân truyền hóa thành vô số phù lục văn tự cổ xưa như nòng nọc, chậm rãi dung nhập nguyên thần Cơ Hạo.

Cơ Hạo chỉ cảm thấy ý niệm vô cùng thấu triệt, dưới chín con Kim Ô bao phủ, lý giải của hắn đối với đại đạo Vũ Dư đạo nhân truyền thụ đột nhiên sâu sắc hơn rất nhiều.

Chín con Tam Túc Kim Ô lơ lửng giữa không trung, hào quang chói mắt chiếu rọi khắp trời, ánh sáng màu đỏ vàng ở trong vòng vạn dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Vô số con dân Nghiêu Sơn lĩnh ùn ùn quỳ rạp xuống đất, hướng chín con Kim Ô khổng lồ lơ lửng ở bầu trời quỳ bái.

Sự trung thành cùng lòng tin của các con dân đối với Nghiêu Sơn lĩnh bỗng tăng thêm rất nhiều, càng có người đem loại trung thành cùng lòng tin này chuyển hóa làm một loại tín ngưỡng cuồng nhiệt, lần lượt bắt đầu tán tụng công đức cùng sự vĩ đại của Cơ Hạo.

Từng luồng tín ngưỡng lực tinh thuần không ngừng từ xa xa rót vào thân thể Cơ Hạo, nguyên thần Cơ Hạo được những tín ngưỡng lực đó tẩm bổ, tần suất điểm sáng màu xanh quanh nguyên thần hiện lên chợt tăng lên rất nhiều. Càng lúc càng nhiều thanh quang không ngừng tràn ra, rất nhanh đã liền thành một màng ánh sáng mỏng manh bao trùm toàn bộ nguyên thần.

Một điểm thanh quang trong suốt như nước trào ra ở sâu trong nguyên thần Cơ Hạo, từ nguyên thần hắn đội cửa mà vào, như một giọt thủy ngân nặng trịch lướt qua toàn bộ nguyên thần, cuối cùng hội tụ ở đáy nguyên thần của hắn.

Nguyên thần mông lung như một vật chứa trống rỗng, chút thanh quang kia sau khi xuất hiện, vật chứa này bỗng có thêm vài phần màu sắc, có thêm vài phần khí tức thần dị khó lường.

“Niệm lực nhân tộc, thiên đạo khí vận… Quả nhiên thần diệu phi phàm.” A Bảo đứng trước cửa động phủ, tận mắt thấy điểm thanh quang này xuất hiện trong nguyên thần Cơ Hạo, không khỏi tán thưởng: “Môn hạ sư phụ môn đồ đông đảo, từ ngưng tụ nguyên thần có thể ly thể thần du, đến ngưng tụ điểm đại đạo chi quang đầu tiên này, các đệ tử căn Cơ Hùng hậu nhất cũng cần ba mươi năm khổ công mới có thể làm được, sư đệ nghiên cứu Vũ Dư đạo pháp lúc này mới được mấy năm?”

Đột nhiên A Bảo biến sắc, khẽ quát một tiếng ‘Cả gan tìm chết’, thân thể nhoáng lên một cái, đột nhiên hóa thành một cơn gió mát cấp tốc bay ra.

Cân núiNghiêu Sơn c, Nghệ Thần thân hình như tên, ở trong cuồng phong cấp tốc xuyên qua. Nơi hắn đi qua, phía sau có một hành lang hình người, toàn bộ bông tuyết tới gần hành lang này, đều bị tiễn ý vô hình vặn vẹo thành phấn.

Hành lang thẳng tắp hình người này bắt đầu từ đỉnh một ngọn núi lớn ngoài mấy ngàn dặm, chỉ thẳng đỉnh Nghiêu Sơn chỗ Cơ Hạo. Nếu không có ai chặn lại, Nghệ Thần sẽ trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạo.

Nhưng Cơ Hạo đang bởi vì một phen lời của Chúc Dung thị, bởi vì Chúc Dung thị và Chúc Long Quỹ làm một phen lâm vào trạng thái đốn ngộ. Loại trạng thái tìm hiểu thiên địa đại đạo đồng thời khảo vấn bản tâm, bản tính, phát ra một chút nguyên thần trí tuệ chiếu rọi bốn phương này cực kỳ khó được, nếu bị Nghệ Thần quấy rầy, Cơ Hạo trời biết còn cần qua bao nhiêu năm nữa, mới có thể lại có một phen cơ duyên như vậy?

Cách Nghiêu Sơn còn có một trăm dặm, trước mặt Nghệ Thần cấp tốc xuyên qua đột nhiên nhộn nhạo một mảng thanh quang mỏng manh.

Nghệ Thần hừ lạnh một tiếng, mãnh liệt húc đầu vào trên thanh quang. Vô thanh vô tức, thân thể Nghệ Thần và thanh quang vừa mới chạm, một lực lượng to lớn nhu hòa kéo dài đánh vào đầu, mạnh mẽ khiến thân thể Nghệ Thần dừng lại, hơn nữa lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Nghệ Thần kinh hãi, hắn chợt ngẩng đầu phẫn nộ quát: “Ai? Là ai dám cản đường đi của ta?”

A Bảo cười ‘Ha ha’, hai tay nhét ở trong tay áo từ trong gió tuyết đi ra.

Hắn ôn hòa hướng Nghệ Thần hơi hạ thấp người hành một lễ, mỉm cười nói: “Vị huynh đệ này, người khổ tu thế ngoại Bảo đạo nhân lần này có lễ.”

Nghệ Thần cười lạnh, nheo mắt, một đạo tiễn khí vô thanh vô tức liền hướng mi tâm A Bảo bắn nhanh đi. Ven đường mấy chục bông tuyết chợt vỡ nát, bọt tuyết vỡ vụn ở trong gió tuyết phác họa ra quỹ tích một đạo tiễn khí rõ ràng.

A Bảo hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt cười chợt đông lại.

Hắn vừa mới ân cần thăm hỏi một tiếng, Nghệ Thần thế mà đã trực tiếp hạ sát thủ?

“Nhân tộc hiện tại, lệ khí sâu nặng, lão nhân nhà các ngươi dạy trẻ nhỏ thế nào vậy?” A Bảo quát khẽ một tiếng, hai tay mang theo một đạo thanh quang đánh ra, nhẹ nhàng đem tiễn khí của Nghệ Thần chấn vỡ nát.

Một viên gạch ánh vàng từ trong tay áo A Bảo bay ra, mang theo một tiếng xé gió nặng nề hướng vào đầu Nghệ Thần đập xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.