Vu Thần Kỷ

Chương 1414: Chương 1414: Ngu tộc cách ngôn




“Không! Trả lại cho ta!” Bì Thỉ Nu rống to một tiếng, lắc mạnh đầu một cái, máu đầy mặt hắt ra thật xa.

“Ta chiếm lĩnh, ta chinh phục, thì vĩnh hằng có được!” Cơ Hạo dị thường mãnh liệt không phân phải trái nhìn Bì Thỉ Nu. Hắn rút ra Bàn Cổ Long Văn, mũi kiếm chỉ vào ngực Bì Thỉ Nu, cười lạnh nói: “Câu này, các ngươi đem nó điêu khắc ở trên cửa thành Lương Chử! Ta rất thích câu này!”

Bì Thỉ Nu thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, ba con mắt sung huyết nhìn chằm chằm Cơ Hạo, một hơi nghẹn ở cổ họng nói không nên lời.

‘Ta chiếm lĩnh, ta chinh phục, thì vĩnh hằng có được’, không chỉ có trên cửa thành Lương Chử, phàm là nơi viễn chinh đại quân của Ngu tộc đi qua, phàm là nơi bọn hắn chiếm lĩnh, trên cửa thành toàn bộ thành trì đều điêu khắc câu khẩu hiệu này. Câu này, bắt đầu từ khi tổ tiên Ngu tộc chinh phục thế giới đầu tiên, đã trở thành tín ngưỡng đồ đằng của Ngu tộc.

Nắm tay lớn, lưỡi đao nhanh, thì có thể có được tất cả, đây là logic cường đạo trần trụi, lại đạt được vô số người Ngu tộc tán thành.

Hai đại quyền lực trưởng lão theo Bì Thỉ Nu đến nơi đây đồng thời đứng dậy, thân thể bọn họ khẽ động, nháy mắt đến trên huyết lôi đài. Bì Thỉ Thiên sắc mặt âm trầm nhìn Cơ Hạo, lạnh lùng nói: “Câu châm ngôn này là vô thượng chân lý, là nguồn gốc tín ngưỡng của Ngu tộc ta. Nhưng, chỉ có cường giả chân chính mới có tư cách nói câu này, mà ngươi, hiển nhiên không phải là cường giả như vậy!”

Bì Thỉ Địa nghiến răng nhìn Cơ Hạo, dùng sức vung một cây chùy dây xích cực kỳ nặng nề, lưu tinh chùy trên chùy xích ba đầu lớn cỡ bình rượu dày đặc nanh sói, lưu tinh chùy cấp tốc xoay chuyển không ngừng phát ra tiếng vang lớn ‘Ô ô’.

“Nghiêu Hầu Cơ Hạo, giao ra bản mạng hồn thú của Bì Thỉ Nu, chúng ta có thể tha thứ sự mạo phạm của ngươi. Bằng không, ngươi chết!”

Bao gồm Da Ma La Gia ở trong, mười một chấp chính đại đế khác còn có quyền lực trưởng lão phía sau bọn họ không nhúc nhích. Bọn họ đầy hứng thú nhìn Bì Thỉ Nu, Bì Thỉ Thiên, Bì Thỉ Địa, còn có Cơ Hạo bị bọn họ bao vây ở trong.

Cơ Hạo cười ha ha không nói năng gì, Bàn Cổ Long Văn hơi chấn động, từng tiếng rồng gầm không ngừng từ trong bảo kiếm truyền ra, tiếng rồng gầm càng lúc càng cao, càng lúc càng điếc tai, càng lúc càng thúc giục khí huyết người ta sôi trào. Đến cuối cùng, quả thực như có mấy vạn con cự long cùng cất tiếng rống giận khàn cả giọng ở bên tai mọi người, tiếng vang lớn khủng bố đó chấn động toàn thân người ta run rẩy, giống như bị vô số tia sét bổ vào trên người.

Cười lạnh ‘Ha ha’ một tiếng, Da Ma Sát Nhất hóa thành một bóng ma lặng yên tiêu tán, chợt nghe trong tiếng rồng gầm rung trời, tiếng cười lạnh của Da Ma Sát Nhất như con dao bén nhọn truyền ra: “Bì Thỉ Thiên, Bì Thỉ Địa, cẩn thận một chút... bị ta bắt lấy cơ hội, chỉ cần một kiếm, ta có thể giết chết các ngươi.”

Bì Thỉ Thiên, Bì Thỉ Địa chợt biến sắc. Bọn hắn và Da Ma Sát Nhất đều là cao thủ Nhật Nguyệt cảnh, nhưng hai người bọn hắn là chiến sĩ thuần túy, chính diện chém giết chưa từng úy kỵ bất luận kẻ nào. Nhưng Da Ma Sát Nhất lấy đường đường thân phận Nhật Nguyệt cảnh, lại là một thích khách âm hiểm chuyên môn đâm sau lưng, là đối thủ bọn hắn nhất đau đầu.

Ai thích ở lúc mình tập trung toàn bộ lực chú ý chém giết đẫm máu, sau lưng còn có một thích khách lúc ẩn lúc hiện?

Bì Thỉ Thiên hổn hển khàn cả giọng rống to: “Da Ma Sát Nhất, giống như dũng sĩ thật sự, quyết chiến với ta!”

Đối mặt Bì Thỉ Thiên khiêu chiến, Da Ma Sát Nhất khinh thường cười lạnh một tiếng. Ở Da Ma gia tộc, hắn là thân phận gia nô, xuất thân vốn đã không cao, hắn cũng không có cái loại cảm giác vinh dự quý tộc dối trá đó. Hắn làm thích khách cả đời đâm sau lưng, ngươi bảo hắn chính diện chém giết với một Xích Nhật chiến sĩ cường đại, trừ phi đầu hắn hỏng rồi mới sẽ làm chuyện như vậy.

Bì Thỉ Địa ngay trong nháy mắt Da Ma Sát Nhất khinh thường cười lạnh, sải bước hướng Cơ Hạo lao đi, chùy dây xích nặng nề trong tay kéo theo một trận gió dữ, gào thét đập về phía Cơ Hạo. Trên tay cầm dài đến một trượng của chùy dây xích sáng lên vô số phù văn, trên sợi xích thật dài ba lưu tinh chùy to lớn phát ra tiếng xé gió như quỷ khóc, lúc cấp tốc vung, trên ba quả lưu tinh chùy đồng thời phun ra mảng lớn tia chớp màu đỏ.

Cơ Hạo hít sâu một hơi, Cửu Chuyển Huyền Công tăng lên tới cực hạn, làn da toàn thân một lần nữa biến thành loại trạng thái tinh thể màu sắc hỗn độn quái dị kia. Tay phải hắn Bàn Cổ Long Văn bất động, năm ngón tay trái thành hình trảo, hung hăng hướng chùy dây xích nện xuống vào đầu chộp lên.

Tự Văn Mệnh, Đế Thuấn đồng thời đứng dậy, kinh hãi nhìn Cơ Hạo —— hắn thế mà dùng thân thể đi đón đỡ binh khí của một cường giả Nhật Nguyệt cảnh dị tộc? Chiến sĩ Xích Nhật nhất mạch không phải là pháp sư yếu ớt của Nguyên Nguyệt nhất mạch, lực lượng thân thể bọn hắn cực kỳ cường hãn, giống cuồng chiến sĩ của Kháng Nguyệt nhất mạch, bọn hắn chú ý cũng là chém giết cận thân, cứng đối cứng đó!

Chợt nghe một tiếng vang to, ngón tay Cơ Hạo gắt gao bắt được một quả lưu tinh chùy của chùy dây xích ba đầu, tia chớp ‘Xẹt xẹt’ đánh vào trên bàn tay Cơ Hạo, trên làn da Cơ Hạo toát ra các tia khói, làn da hơi vỡ ra, nhưng cũng chỉ vỡ ra mà thôi.

Trong tiếng ‘Xèo xèo’, năm ngón tay Cơ Hạo giống như năm mũi khoan bén nhọn, theo Cơ Hạo không ngừng dùng sức, ngón tay hắn chậm rãi cắm vào trong lưu tinh chùy, cứng rắn ở bên trên đó cào ra năm lỗ thủng thật sâu. Trên lưu tinh chùy vô số phù văn vỡ vụn ra, dọa Bì Thỉ Địa liên tục rống giận ——thân thể Cơ Hạo, vậy mà so với lưu tinh chùy của hắn còn cứng hơn!

Mười một vị chấp chính đại đế, hai mươi hai vị quyền lực trưởng lão đồng thời đứng dậy, mặt ai cũng kinh hãi nhìn Cơ Hạo!

Chùy dây xích ba đầu trên tay Bì Thỉ Địa, đó là bản mạng binh khí hắn rèn luyện cả đời, cách mỗi mấy trăm năm, Bì Thỉ Địa đều phải hao phí rất nhiều tài liệu quý trọng gia cố, tăng mạnh từng lần một. Thân thể Cơ Hạo, dù sao cũng là thân thể máu thịt, sao có thể so với chùy dây xích ba đầu này còn cứng hơn?

Bì Thỉ Địa kinh hãi mở to mắt nhìn, gắt gao nhìn Cơ Hạo tức giận mắng khàn cả giọng: “Ngươi rốt cuộc là quái vật gì vậy?”

Cơ Hạo đè chặt chùy dây xích ba đầu, Bàn Cổ Long Văn ở tay phải mang theo một đạo hàn quang đâm thẳng tắp về phía bụng Bì Thỉ Địa.

Bì Thỉ Địa nổi giận gầm lên một tiếng, hắn muốn rút về binh khí của mình. Năm ngón tay Cơ Hạo không nhúc nhích, mặc cho Bì Thỉ Địa liên tục dùng sức, lại như thế nào cũng không thể đem binh khí của mình rút về. Chính là thời gian hơi do dự như thế, Bàn Cổ Long Văn thoải mái đâm xuyên qua bụng Bì Thỉ Địa, từ sau lưng hắn thò ra.

Cả mảng lớn máu tươi phun ra, Bì Thỉ Địa kêu đau lui lại, hắn vứt binh khí của mình, hai tay ôm bụng liên tục tức giận mắng.

Bì Thỉ Thiên vội vàng sải bước đến bên cạnh Bì Thỉ Địa, thật cẩn thận bảo vệ huynh đệ nhà mình: “Tốt, tốt, tốt Nghiêu Hầu Cơ Hạo, ta thừa nhận, ngươi có tư cách sử dụng châm ngô của tộc ta, ngươi là một chân chính cường giả! Được rồi, bản mạng hồn thú của Bì Thỉ Nu, chúng ta phải lấy về, không tiếc mọi giá để lấy về. Đưa ra điều kiện của ngươi đi!”

Không hề nghi ngờ, biểu hiện của Cơ Hạo vừa rồi đã chứng minh hắn quả thực có được chiến lực cấp Vu Thần. Tuy hắn chưa sử dụng chút vu lực nào, chỉ là đơn thuần lực lượng thân thể đã đạt tới cấp Vu Thần, nhưng càng là như thế lại càng thêm làm người ta chấn động.

Bì Thỉ Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể thừa nhận Cơ Hạo có tư cách sử dụng câu châm ngôn kia của Ngu tộc, thừa nhận bản mạng hồn thú đã thuộc Cơ Hạo sở hữu. Như vậy bọn họ chỉ có thể trả giá đắt đỏ thê thảm, mặc cho Cơ Hạo bắt chẹt vơ vét tài sản mới có thể đem bản mạng hồn thú kia cầm về.

“Điều này sao, dễ thương lượng, dễ thương lượng. Ha ha, không vội, không vội!” Cơ Hạo cười cả người lẫn vật vô hại, chậm rãi về tới bên cạnh bàn đàm phán hình vuông ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.