Vu Thần Kỷ

Chương 239: Chương 239: Phẩm cầm




Cách lãnh địa mới của Mậu Sơn bộ mười lăm vạn dặm.

Giữa không trung, một cung điện rộng lớn đen sì lơ lửng giữa không trung, đại điện hình vuông dài rộng vạn trượng phong cách cổ xưa hùng vĩ, bốn góc phân biệt có một tòa tháp cao cao ba vạn sáu ngàn trượng bảo vệ xung quanh, phía dưới mỗi một tòa tháp cao, đều đứng sừng sững một con độc giác long quy đen sì.

Phía trên cung điện, một đám tiên thiên nhâm thủy tinh hoa hóa thành mây mù màu đen chợt chìm chợt nổi, nâng một cái bồ đoàn hắc ngọc chế thành.

Cộng Công Vô Ưu ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, trên đầu gối đặt cây đàn ngọc chỉ có ba sợi dây đó của hắn, ngón tay hoặc móc hoặc ấn, tiếng ba sợi dây đàn ầm ầm truyền vạn dặm. Nơi tiếng đàn đến, bầu trời mây mưa mông lung, nước mưa âm hàn đến xương không ngừng từ không trung rơi xuống, rơi xuống đất liền biến thành một bông tuyết nho nhỏ.

Cánh đồng hoang rộng lớn vạn dặm đều bị Cộng Công Vô Ưu gọi ra mưa tuyết đóng băng, từng đám đông dã thú cuộn mình ở trên đất, thân thể bị khối băng thật dày bao trùm, đã bị đông lạnh hoàn toàn không còn sinh cơ.

Chỗ trăm dặm phía trước cung điện, đương đại Hỏa Thần Chúc Dung thị hóa thành to như ngọn núi nhỏ, chân đạp hai con Thần Hỏa Xà dài nghìn trượng, quanh thân bốc lửa lạnh lùng nhìn Cộng Công Vô Ưu chặn đường. Bầu trời có mưa tuyết còn chưa tới gần thân thể hắn, đã bị ánh lửa hừng hực bốc hơi thành vô hình.

“Cộng Công Vô Ưu, ngươi thật muốn ngăn ta?” Chúc Dung thị khuôn mặt tuấn mỹ như nữ tử cười lạnh ‘hắc hắc’, khóe mắt đuôi lông mày đầy sát ý không che dấu được: “Ngươi thực cho rằng, ta không dám động thủ giết ngươi? Hoặc là ngươi cho rằng, lão gia hỏa giống như rùa đen rút đầu đó nhà ngươi sẽ tới kịp cứu ngươi?”

Cộng Công Vô Ưu mặt không đổi sắc cười nhìn Chúc Dung thị: “Chúc Dung, cần gì tức giận? Cẩn thận luận tới bối phận, từ đời thứ nhất Thủy Hỏa Thần bắt đầu tính, ngươi ta bối phận tương đương. Ta sở dĩ còn là Vô Ưu thái tử, mà ngươi đã là Chúc Dung thị độc bá Nam Hoang Hỏa Thần, đại tế tửu liên minh bộ lạc nhân tộc, đơn giản là vì… những lão quái vật đó nhà ngươi bị chết quá nhanh mà thôi.”

Khẽ thở dài một tiếng. Cộng Công Vô Ưu chậm rãi nói: “Ta thật ra luôn ngóng trông có thể nói chuyện hẳn hoi với ngươi. Ví dụ như nói, ngồi ở trên cái ngai báu Hỏa Thần đó là mùi vị thế nào?”

Chúc Dung thị ngửa mặt lên trời cười to, sau khi cười vài tiếng, hắn quái thanh quái khí nói: “Chỉ cần ngươi có đảm lượng giết lão bất tử đó nhà ngươi, ngươi liền biết ngồi ở trên ngai báu Cộng Công thị là mùi vị thế nào. Thế nào, muốn ta giúp ngươi không? Ta nơi này có một lọ cửu thiên tuyệt độc thiên đình chảy ra, chỉ cần ngươi có gan hạ độc cho lão bất tử đó nhà ngươi, ta liền dám xuống tay làm thịt hắn.”

Cộng Công Vô Ưu vội vàng gảy dây đàn cười nói: “Không được, không được, nếu thật sự là như thế, bộ tộc Bắc Hoang ta sẽ gặp phải tai ương ngập đầu. Ta không phải đối thủ của ngươi, ta thiệt tình thực lòng nói, tuổi ta nhỏ hơn ngươi, hơn nữa tu vi cũng xa không bằng ngươi. Cho nên tuy ta cũng rất muốn trở thành Cộng Công thị, nhưng ta còn chưa ngu đến mức đó.”

Chúc Dung thị lạnh giọng quát: “Ngươi đã đủ ngu xuẩn rồi, không cần ngu xuẩn bao nhiêu nữa. Ngươi cản đường ta, là muốn triệt để trời mặt với Nam Hoang ta sao?”

Cộng Công Vô Ưu liên tục lắc đầu: “Ta sao có thể cản đường của ngươi sao? Ta chỉ là muốn mời ngươi đánh giá một chút khúc ta mới sáng tác, thuận tiện còn xin đại tế tửu bình luận đôi chút, tu vi của ta so với trăm năm trước có tăng tiến hay không?”

Chúc Dung thị hít một hơi thật sâu. Hắn lấy ra một khối ngọc phù, trầm giọng nói: “Man Man cầu cứu. Có người đang đuổi giết nó. Nếu nó xảy ra chuyện gì, ta sẽ làm thịt ngươi.”

Cộng Công Vô Ưu khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: “Man Man là ai? Cô ta bị người ta đuổi giết, cũng không có bất cứ gì quan hệ với ta. Ta chỉ là muốn biết, ta và đương đại thần chủ của Chúc Dung Thần tộc còn có bao nhiêu chênh lệch mà thôi.”

Mười ngón gảy nhanh, ba sợi dây đàn kịch liệt chấn động, tiếng ‘Đinh đinh đang đang’ chấn động tận trời, mưa gió khắp trời hóa thành vô số đao gió kiếm sương, mang theo các đạo hàn quang hướng Chúc Dung thị chém giết tới. Cộng Công Vô Ưu thấp giọng cười nói: “Chú ý, đây là khúc phổ mới nhất của ta《 Hàn Đông Sát 》!”

Thân thể Chúc Dung thị ở trong ánh lửa nhanh chóng hòa tan. Toàn bộ thân thể hắn biến thành một đám lửa lưu động, dưới chân hắn đạp hai con Thần Hỏa Xà phát ra tiếng rít gào như long ngâm, há mồm là hai ánh lửa từ trong miệng phun ra ngoài.

Địa tâm thần viêm màu tím đỏ giống như nham thạch nóng chảy dinh dính quét ngang bầu trời, vô số đao gió kiếm sương bị ánh lửa biến thành hư không. Mười ngón tay Cộng Công Vô Ưu chợt cứng đờ, lực lượng cắn trả khổng lồ trên dây đàn bắn ngược trở về khiến dây đàn như đao, hung hăng cắt ở trên ngón tay trắng nõn non mịn của hắn.

Nhiều điểm máu tươi từ trong vết thương sâu tới xương phun ra, đôi tay Cộng Công Vô Ưu nhanh chóng bị máu tươi nhuộm thành một mảng đỏ đậm.

“Không chịu nổi một đòn, ngu xuẩn!” Chúc Dung thị cười dài dữ tợn, cuốn lửa phóng lên cao, nhiệt lực vô lượng hướng Cộng Công Vô Ưu ập tới. Một đòn này của Chúc Dung thị cũng không có bất cứ sự xuống tay lưu tình nào, hắn là thật sjw hướng về phía Cộng Công Vô Ưu hạ sát thủ, chính là một kích tất sát.

Sắc mặt Cộng Công Vô Ưu cứng ngắc nhìn lửa phía trước rợp trời rợp đất đánh úp lại, nhìn mượn dùng tiên thiên thần trận uy lực khổng lồ trong cung điện phía dưới mình, điều động tiên thiên, hậu thiên thủy nguyên khí trong phạm vi trăm vạn dặm biến thành băng đao sương kiếm ùn ùn hoá khí.

Động thủ, hắn cảm thấy mình mượn dùng lực lượng cung điện thần trận, ít nhất có thể ngăn cản Chúc Dung thị một ngày một đêm. Dù sao Cộng Công Vô Ưu luôn cho rằng Chúc Dung thị thực lực xa không bằng phụ thân mình Cộng Công thị, như vậy mình tuyệt đối là tồn tại cấp độ Chúc Dung thị.

Nhưng vừa động thủ, Cộng Công Vô Ưu mới tuyệt vọng phát hiện, hắn đánh giá bản thân quá cao, quá xem nhẹ Chúc Dung thị.

Ở trước mặt Chúc Dung thị, hắn chỉ như con kiến trong nháy mắt có thể diệt. Cái gì âm mưu quỷ kế đều vô dụng, đối mặt lực lượng tuyệt đối, đối mặt Chúc Dung thị không giảng đạo lý mãnh liệt, toàn tâm toàn ý muốn giết người, không để ý chút nào cái gọi là ‘đại cục’, những tính toán, ý tưởng, ý niệm, tính kế của Cộng Công Vô Ưu trước đó, tất cả đều là rắm chó!

Tám đám hơi nước đen như mực từ trong cung điện lao ra, bát thân hình thật lớn ngăn ở trước lửa rợp trời rợp đất đánh úp lại.

Một tiếng rít dài bén nhọn truyền đến, một con rắn khổng lồ nhiều đầu toàn thân đen sì cười dữ tợn từ trong hơi nước vươn bóng người ra, há mồm vô số mũi tên nước kịch độc bắn nhanh ra. Mũi tên nước kịch độc và lửa của Chúc Dung thị va chạm với nhau, nhất thời phát ra tiếng vang chói tai, độc khí tùy ý tràn ra, mặt đất cũng bị độc khí ăn mòn ra mảng lớn đầm lầy.

“Tương Liễu! Ngươi muốn chết sao?” Chúc Dung thị lớn tiếng gầm lên: “Còn có các ngươi… Hắc, một đám lão bất tử đều có mặt?”

“Chúc Dung thị, cho dù ngươi là đương đại Hỏa Thần, chúng ta các lão thần tử Thủy Thần, cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi giết Thái tử của chúng ta!” Tương Liễu chín đầu cười quái dị ‘hắc hắc’, nhấc lên mảng lớn hắc thủy độc khí hung hăng tranh đấu với Chúc Dung thị.

Trong bảy bóng người theo sát Tương Liễu lao ra khỏi cung điện, một con thủy viên toàn thân lông bạc, cổ dài vạn trượng lao thẳng lên trời cao, hai tay vung lên một cây cột khổng lồ do hàn băng ngưng tụ thành liền hướng đầu Chúc Dung thị đập xuống.

“Tốt, Vô Chi Kỳ, ngươi cũng đến rồi!” Chúc Dung thị hét lớn một tiếng, trong ánh lửa một thanh trường mâu lửa ngưng tụ thành bắn nhanh ra.

Rất nhanh tám cái bóng người đem Chúc Dung thị vây quanh ở giữa triền đấu không ngớt, Cộng Công Vô Ưu cười lên ‘Khanh khách’: “Hiện tại, còn xin đại tế tửu đánh giá《 Hàn Đông Sát 》ta mới sáng tác!”

Ngón tay khẽ gảy, dây đàn nhuốm máu, tiếng đàn âm u một lần nữa vang vọng vạn dặm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.