Vu Thần Kỷ

Chương 867: Chương 867: Phụ thể đoạt hồn




“Đồ chết tiệt!” Chúc Dung Thị tức giận mắng một tiếng, tay phải vung lên, biển nham thạch nóng chảy phía dưới quay cuồng một trận, vô số nham thạch nóng chảy bay lên trời, đan xen một phen ngưng tụ thành một cái rìu thật lớn, mang theo sóng nhiệt ngập trời hướng mấy tuyệt sắc mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành trước cổng thần cung bổ tới.

Mười tám tráng hán giằng co với Cơ Hạo Diêu Diêu liên tục cười khẽ, bề ngoài rõ ràng là đại hán thô lỗ hào sảng, lại phát ra tiếng cười quyến rũ, dụ dỗ thấu xương, chân đạp đóa hoa màu vàng dần dần hạ xuống.

Động tác của bọn họ nhìn như thong thả, thực ra chợt lóe đã tới trước khe nứt vỡ ra trong biển nham thạch nóng chảy, mười tám người đồng thời vung binh khí trong tay, ngưng tụ thành một quầng sáng màu sắc rực rỡ phạm vi trăm dặm, chắn phía dưới cây rìu khổng lồ.

Cái rìu khổng lồ bổ vào trên quầng sáng màu sắc rực rỡ, Chúc Dung Thị quát khẽ một tiếng ‘‘Ninh!”.

‘Ông’ một tiếng vang lên, hư ảnh mười tám đóa hoa sen màu vàng trong quầng sáng màu sắc rực rỡ đột nhiên chợt lóe, cánh hoa sen dần dần lượn vòng, kéo theo vô số hạt mưa ánh sáng phun trào hét giận dữ. Cây rìu khổng lồ chất chứa uy lực vô biên bị đóa hoa cấp tốc xoay tròn đảo loạn, tách dòng, hóa thành mười tám quầng sáng lửa màu đỏ rực bay chéo ra, hung hăng đánh vào trong biển nham thạch nóng chảy.

Toàn bộ biển nham thạch nóng chảy kịch liệt chấn động lên, mười tám dải ánh lửa phát nổ, nham thạch nóng chảy còn nhấc lên sóng cao tới trăm dặm, từng đợt nham thạch nóng chảy đỏ rực gào thét hướng bốn phía quay cuồng, trong nham thạch nóng chảy xuất hiện mười tám lỗ hổng đường kính vạn dặm!

Trong mười tám lỗ hổng đó, toàn bộ nham thạch nóng chảy hóa thành hư ảo, không còn lại chút cặn nào. Công kích của Chúc Dung Thị hóa thành ánh sáng với nhiệt độ mãnh liệt lơ lửng ở trên biển nham thạch nóng chảy, ánh sáng với nhiệt độ quá mức mãnh liệt khiến hư không phụ cận vặn vẹo, sụp đổ, vô số vết nứt không gian nhỏ bé màu đen quấn quanh ánh sáng mãnh liệt màu trắng ngà, dần dần vầng sáng màu đen cắn nuốt tất cả.

Cơ Hạo chấn động nhìn Chúc Dung Thị, nhìn bộ dáng hắn cử trọng nhược khinh, một đòn này cũng không hao phí của hắn bao nhiêu khí lực.

Nhưng một đòn này sau khi bị phân tán thành mười tám, lại bị tòa đại trận kia cắn nuốt dung hợp một bộ phận uy năng, vẫn còn có thể tạo thành hiệu quả sát thương đáng sợ như thế. Cơ Hạo ảo tưởng một phen cảnh tượng một đòn này rơi ở Bồ Phản hoặc là Lương Chử loại ngựa xe đông đúc đó, không khỏi rùng mình.

Tu vi đến cấp độ đó của Chúc Dung Thị, thực có sự đại khủng bố giơ tay nhấc chân diệt quốc phá tộc.

Tiếng xé gió chói tai truyền đến, A Bảo, Quy Linh một trước một sau chạy tới, bọn họ không chút nào ngoài ý muốn hướng Cơ Hạo giành trước đuổi tới gật gật đầu, đồng thời cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Nhìn thấy tòa thần cung lơ lửng ở trên nham thạch nóng chảy, toàn thân dùng đồng đỏ đúc ra, A Bảo lạnh lùng nói: “Yêu nghiệt vô tri, tòa trấn ma thánh cung này chính là đại năng cấp bậc sư tôn liên thủ, dùng tài liệu Hiên Viên thánh kiếm đế Hiên Viên đúc để lại, điều động thiên địa đại lực đúc mà thành.”

Hắn cười lạnh vài tiếng, trào phúng nói: “Trấn ma thánh cung này trên ứng tinh tú, dưới thông địa mạch, trừ phi tinh tú của Bàn Cổ thế giới rơi xuống toàn bộ, linh mạch đoạn tuyệt toàn bộ, nếu không ngoại ma đừng mơ…”

A Bảo đột nhiên không nói nên lời nữa, bởi vì ở ngay trước mặt hắn, cửa chính thần cung nổ vang ‘Thùng’ một tiếng, chậm rãi bị đẩy ra một khe hở thật hẹp. Vài tuyệt sắc mỹ nhân đứng ở cửa Thần Cung điệu dàng hướng A Bảo đá lông nheo, một người trong đó tủm tỉm cười.

“Thật sự là không có kiến thức, tất cả vật hữu hình hữu chất, đừng hòng ngăn bước chân tộc ta, mặc cho ngươi thông thiên đại trận, ở trong mắt tộc ta chẳng qua là cái sàng thủng lỗ chỗ mà thôi. Ài, nói những điều này với các ngươi có ý nghĩa gì? Các ngươi các tộc duệ cấp thấp còn dựa vào thân thể, nguyên thần tồn tại, căn bản không thể lý giải sự vĩ đại và đáng sợ của tộc ta đâu!”

‘Tộc duệ cấp thấp dựa vào thân thể, nguyên thần tồn tại’ ?

Cơ Hạo trầm mặt nhìn các nàng, tộc duệ cấp thấp ư?

Vung tay, trận đồ hỗn độn loang lổ phun ra vô số luồng khí sắc bén dần dần triển khai, kiếm quang bốn màu phóng lên cao. Cơ Hạo nhìn mấy tuyệt sắc mỹ nhân kia cười lạnh nói: “Các ngươi thực ghê gớm lắm sao? Vậy thử uy lực kiếm trận này của sư tôn đi!”

Sắc mặt mười tám tráng hán, mấy mỹ nhân xinh đẹp đồng thời biến đổi, một mỹ nhân thân thể nhoáng lên một cái liền hướng trong thần cung xâm nhập. Nàng lớn tiếng quát: “Ngăn cản bọn hắn, đáng chết. Nơi này sao có thể có vật sát phạt đáng sợ như thế?”

Lời còn chưa dứt, trong thần cung một ánh lửa thổi quét ra, vô số kiếm quang do lửa ngưng tụ thành rợp trời rợp đất mang theo tiếng vang lớn ‘Vù vù’ quét ngang quảng trường trước cửa cung. Các đại hán sừng trâu bị giam cầm trên tế đàn bị kiếm quang lan đến, một đám rống to tức giận mắng ‘Ngao ngao’.

Mấy mỹ nhân trở tay không kịp, bị kiếm quang lửa đụng phải. Vô số đạo kiếm quang gào thét mà đến, giữa kiếm quang và kiếm quang không có khe hở, quả thực chính là một dòng lũ lửa hung hăng đánh vào trên thân các nàng.

Khác với Chúc Dung Thị dùng phương pháp chính xác mở ra cửa thần cung, dùng phương pháp chính xác mở cửa cung, các kiếm quang kia cũng còn đột ngột đánh bất ngờ người mở cửa; mấy mỹ nhân này là dùng thủ đoạn kỳ diệu nào đó, mới mở ra cửa cung.

Loại bí pháp này huyền diệu vô cùng, lại là triệt để phá hoại đối với cấm chế toàn bộ thần cung, cho nên lực cắn trả của thần cung càng thêm đáng sợ.

Dù là các mỹ nhân đó đều có một thân thần thông bí pháp quỷ bí tuyệt luân, các nàng vẫn bị kiếm quang đánh cho run rẩy như lá chuối trong bão táp, thân thể không ngừng phát ra tiếng trầm đục ‘Phốc phốc’ bị kiếm quang xuyên thủng, nhưng thấy trên người các nàng không ngừng xuất hiện các lỗ thủng trong suốt, bên trong không ngừng có sương khói màu sắc rực rỡ phun ra.

Một luồng hơi thở khổng lồ không ngừng từ trong thần cung lao ra. Hơi thở đó hùng hồn, tựa như trời cao đất dày hiển hóa nhân gian, đại biểu toàn bộ thiên địa Hạo Nhiên Chính Khí giáp mặt nghiền ép xuống.

Loại Hạo Nhiên Chính Khí này là khắc tinh tuyệt đối của tất cả tai hoạ, mấy mỹ nhân bị hơi thở đó áp chế đến mức không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho vô số kiếm quang xuyên qua cơ thể, các nàng đau đến mức rú thảm ‘A a a’ liên tục.

Ước chừng qua một khắc đồng hồ, kiếm quang phun ra trong cửa chính thần cung mới dần dần biến mất, theo ‘Thùng’ một tiếng vang lớn, cửa cung dần dần mở ra, các con cự long do ánh lửa ngưng tụ thành cuộn mình ở trong không gian rộng lớn sau cửa cung, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mọi người ngoài cửa cung.

“Không có kiến thức?” Chúc Dung Thị cười trào phúng: “Rố cuộc là ai không có kiến thức? Tòa trấn ma thánh cung này, thật sự dễ xông vào như vậy sao?”

Các mỹ nhân toàn thân rách tung toé hầu như bị đánh thành bộ xương khô. Các nàng nằm dưới đất, hấp hối thở phì phò, nghe xong Chúc Dung Thị cười nhạo, các nàng đồng thời ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn.

“Không có kiến thức, các ngươi bọn tộc duệ cấp thấp này, thật sự không có kiến thức!”

Tiếng cười ‘Hì hì’ từ không trung bay xuống, tiếng cười như chuông bạc làm tâm thần người ta đều say, những làn sương khói nhỏ bé màu sắc rực rỡ từ trên cao cấp tốc rơi xuống, lóe lên một cái liền lao vào thần điện. Trong sương khói mơ hồ có thể thấy được một bóng người xinh đẹp mê người chợt lóe, sau đó mọi người đều nhìn thấy rõ, nàng nhẹ nhàng khéo léo xuyên qua rồng lửa chặn lại, trực tiếp đi tới trước đầu Xi Vưu.

“Thân thể tốt bao nhiêu chứ, thân thể vĩnh hằng bất diệt sao? Là của ta!”

Bóng người này cười duyên, dễ dàng vồ về phía trước nhào vào đầu Xi Vưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.