Vu Thần Kỷ

Chương 1849: Chương 1849: Quyết chiến sinh tử




Tàng Nguyên Tử không để ý tới Vu Bật toàn thân phun lửa, tươi cười lấy lòng hướng Phệ Tâm chắp tay thi lễ: “Là Phệ Tâm thái tử, bần đạo Tàng Nguyên Tử ở đây có lễ.”

Vu Bật liếc xéo Tàng Nguyên Tử một cái, âm trầm cười quái dị vài tiếng. Hắn đột nhiên xoay người, hướng mấy chục gã hộ vệ Công Tôn thị đứng ở trên bình đài nhìn một cái. Rống to ‘Hây!’ một tiếng, Vu Bật chợt há mồm, đầu lưỡi màu đỏ tươi dài nhỏ của hắn chợt chia làm mấy chục cái xúc tu dinh dính, ‘Vù’ một cái vươn thật dài, hung hăng chui vào thân thể đám hộ vệ đó.

Tiếng ‘Phốc phốc’ không dứt, mấy chục gã hộ vệ yếu nhất cũng là cấp Vu Vương đỉnh phong thân thể nhoáng lên một cái, đồng thời hóa thành thây khô ngã xuống đất.

Toàn bộ tinh huyết trong cơ thể bọn họ, cho dù là một tia hơi nước cuối cùng cũng bị Vu Bật ở trong nháy mắt hút sạch sẽ, thi thể cứng ngắc, giòn yếu vô cùng ngã xuống đất, nhất thời nổ thành một đám tro bụi phun ra xa mười mấy trượng.

Cho dù là một vị Vu Vương, tinh huyết trong cơ thể cũng dư thừa dị thường, tinh huyết hộ vệ cấp Vu Đế càng mênh mông như biển, tràn ngập lực lượng sinh mệnh cường đại. Nháy mắt rút sạch tinh huyết của mấy chục tên hộ vệ Công Tôn thị, tinh thần Vu Bật chợt rung lên, Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể hắn mắt thấy bị các mảng huyết khí màu đen đỏ ép tới mức lung lay muốn nứt.

“Đế Úc, mượn ngươi mấy hộ vệ chữa thương... Đường đường Nhân Hoàng, lòng dạ rộng lớn, tất nhiên là sẽ không so đo!” Vu Bật cười quái dị ‘Hắc hắc’, hoàn toàn không đem Đế Úc để vào mắt, liếc về phía gã còn có mấy vị trưởng lão Công Tôn thị một cái, xoay người mang theo nụ cười sáng lạn hướng Phệ Tâm chắp tay: “Phệ Tâm thái tử, Long Mẫu tìm chúng ta, có chuyện gì vậy!”

Phệ Tâm khoanh hai tay trước ngực, một đôi tròng mắt to đảo loạn ‘lộc cộc’, hắn cười ‘Hắc hắc’ nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chút chuyện râu ria thôi... Tiếp tục đánh đi, đánh, đánh tới chết, nhất định phải đánh chết một tên... Các ngươi ai chết, ta sẽ nuốt trái tim của hắn!”

Phệ Tâm không chút nào che dấu sự tham lam của hắn, một dòng nước dãi long lanh từ khóe miệng hắn chảy xuống, treo dài hơn ba thước ở trên cằm hắn, hắn bừng bừng hứng thú xúi giục: “Tiếp tục đánh đi, vừa rồi không phải đánh rất náo nhiệt sao? Ai dừng tay, kẻ đó chính là tên nhát gan không có trứng! Hắc, tiếp tục đánh đi!”

Tàng Nguyên Tử chính là kẻ sĩ có đạo đạo hạnh cực cao, một thân tinh nguyên dư thừa dị thường, đặc biệt trong cơ thể người tu luyện tạp chất đều ích trừ, toàn thân Tàng Nguyên Tử một đống máu thịt tiên thiên tinh thuần không tỳ vết, Phệ Tâm nghiệt long chỉ ăn thịt người vô số bực này chỉ dùng mũi ngửi một lần, đã có thể ngửi được toàn thân Tàng Nguyên Tử hương thơm ngọt lành mê người!

Mà Vu Bật ban đầu là tu vi Vu Đế đỉnh phong, sau khi hóa thành ma thể, hắn cũng không biết đã cắn nuốt tinh huyết bao nhiêu sinh linh, tất nhiên ma khí trên người Vu Bật ở trong mắt Phệ Tâm có chút tạp chất dơ bẩn, nhưng tinh huyết trong trái tim Vu Bật quá mênh mông, quá thuần hậu... Đối với Phệ Tâm mà nói, hương vị Vu Bật tuyệt đối không ngọt lành ngon miệng như Tàng Nguyên Tử, nhưng Vu Bật tuyệt đối là một khối thịt béo siêu cấp mỡ màng!

“Hai vị à, cứ việc đánh, ta đến làm chứng, ai cũng không thể cắt ngang các ngươi!” Phệ Tâm phun nước miếng lớn tiếng rít gào: “Chỉ để ý đánh nhau tới chết, ta thề với trời, ta chỉ ăn người bị đánh chết! Tuyệt đối sẽ không, ta tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đánh lén người thắng lợi!”

Tàng Nguyên Tử và Vu Bật nhìn nhau một cái, chiến ý mãnh liệt dị thường trong lòng ban đầu chợt tiêu tán hơn chín phần mười!

Tin tưởng lời thề của Phệ Tâm ngươi? Phệ Tâm cửu tử ngươi ở thời hồng hoang đã tiếng tăm thối có tiếng, khắp thiên hạ không có ai không biết tiếng tăm xấu xa của các ngươi! Các ngươi các loại thề thốt đã làm bao nhiêu rồi? Kết quả thì sao, có một lần nào tuân thủ lời thề sao?

Hừ lạnh một tiếng, Vu Bật mặt âm trầm lạnh lùng nói: “Thái tử nói đùa rồi, vừa rồi chúng ta chỉ là luận bàn thần thông bí pháp một phen, không đánh cược sinh tử, không có ai bị thua mất mạng để cho thái tử moi tim đâu!”

Tàng Nguyên Tử thản nhiên nói: “Thái tử, vẫn là chuyện đứng đắn quan trọng hơn, Long Mẫu muốn chúng ta đi qua thương lượng chuyện gì? Mong thái tử nói rõ trước đôi chút. Thật ra, bần đạo cũng đang chuẩn bị tìm Long Mẫu, có một số việc phải khẩn trương hơn mới đúng.”

Trong mắt hai mảng hoa sen ấn trắng xóa chợt lóe rồi biến mất, Tàng Nguyên Tử lạnh lùng nói: “Thái tử có lẽ còn chưa quên, khi đem thái tử từ trong hải nhãn kia thả ra, lời hứa thái tử từng hứa hẹn? Cái đó không phải là thái tử ngày thường thuận miệng thề, mà là dùng bản mạng long châu câu thông đại đạo phát ra đại đạo huyết thệ, nếu ứng nghiệm, thái tử sẽ hình thần câu diệt!”

Vu Bật nhanh chóng liếc Tàng Nguyên Tử một cái.

Thân thể Phệ Tâm kịch liệt run lên một cái, hắn hung tợn nhìn chằm chằm Tàng Nguyên Tử một cái, dùng tay áo lau lau lượng lớn nước dãi khóe miệng, cười ‘Hắc hắc’ nói: “Nói cũng đúng, nói chuyện nghiêm túc, nói chuyện nghiêm túc, hắc, không phải là bảo Đế Úc chọn lựa tướng lĩnh dũng mãnh, tinh anh tuấn ngạn các bộ tộc nhân tộc, đấu tướng với Nghiêu Sơn thành sao!”

Chép miệng một cái, Phệ Tâm ngẩng đầu cười lạnh nói: “Mẹ già của ta nói, phái nhiều lâu la vớ vẩn như vậy đi tấn công Nghiêu Sơn thành, ngay cả một cái biển máu kia cũng không qua được, tất cả cmn bị thủ hạ của Cơ Hạo tiểu tử kia bắt sống... Các ngươi là đi đánh trận? Hay là tặng nô lệ cho Cơ Hạo tiểu tử vậy?”

Lắc lắc đầu, Phệ Tâm lạnh lùng nói: “Cho nên, mẹ già của ta nói, chọn tướng lĩnh cấp bậc Vu Vương trở lên của các tộc, tính cả trưởng lão, tộc trưởng các bộ tộc, còn có những lão bất tử nấp ở xó xỉnh nào đó bế quan, mưu toan đột phá cảnh giới Vu Thần, chính diện khiêu chiến Nghiêu Sơn thành, một chọi một liều chết với bọn hắn, liều tới chết!”

Trong mắt Tàng Nguyên Tử hiện lên một mảng thần quang hài lòng, hắn ôn hòa cười nói: “Thái tử lời ấy đại thiện, đang không mưu mà hợp với bần đạo!”

Vu Bật thì tức giận dị thường rít gào lên: “Quả thực là đánh rắm, thối không thể ngửi! Đấu tướng, đấu tướng, nhân tài nhân tộc cấp Vu Vương trở lên mới bao nhiêu? Có thể so sánh với tộc nhân lấy vạn vạn ức để tính sao? Nhất định phải toàn diện tiến công, biển máu kia sâu nữa, rộng lớn nữa, đem toàn bộ sĩ tốt một lần quăng hết vào biển máu, cũng có thể mạnh mẽ lấp đầy nó!”

Vu Bật nhảy dựng lên lớn tiếng quát: “Nhất định phải toàn diện tiến công, không tiếc mọi giá, không sợ hao tổn, chính diện công phá Nghiêu Sơn thành!”

Trong mắt Tàng Nguyên Tử hiện lên một mảng quỷ quyệt, hắn quay đầu nhìn Vu Bật lạnh lùng nói: “Đấu tướng!”

Vu Bật xoay người, hắn hít một hơi thật sâu, những quả cầu thịt bành trướng ra trên cổ hắn, hắn hóa thành hình thái quái dị ba đầu mười hai mặt hai mươi tư cánh tay, thân thể cũng chậm rãi bành trướng, dần dần cất cao đến trên dưới trăm trượng.

Trong mồm phun ra mảng lớn ma khí, Vu Bật lạnh lùng nói: “Toàn diện tiến công! Một binh một tốt trong doanh địa cũng không thể lưu lại, toàn bộ mọi người, lao về phía Nghiêu Sơn thành! Không tiếc trả giá, không được lui về phía sau! Nếu là sĩ tốt chết sạch, thì tiếp tục triệu tập binh mã, tiếp tục tấn công!”

Thân thể Tàng Nguyên Tử cũng chậm rãi cất cao, cũng bành trướng đến khoảng trăm trượng, hắn ba đầu mười tám cánh tay cười lạnh nói: “Vu Bật, ngươi muốn như thế nào?”

Vu Bật không sợ chút nào nhìn Tàng Nguyên Tử: “Các ngươi lại đang có ý tưởng gì? Thực cho rằng ta không biết sao?”

Tàng Nguyên Tử cười lạnh: “Như vậy, quyết chiến sinh tử!”

Vu Bật cười quái dị ‘khà khà’, hai mươi tư cánh tay của hắn hướng hư không chộp một cái, hư không nổ tung, hai mươi tư thanh đại khảm đao răng cưa sát khí ngập trời gào thét từ trong vết rách hư không bay ra, bị hắn cầm ở trong tay.

“Đi chết đi!” Vu Bật điên cuồng gào thét, một đao hung hăng bổ về phía đầu Tàng Nguyên Tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.