Vu Thần Kỷ

Chương 1422: Chương 1422: Rượu độc




Lão nhân Tu tộc đứng dậy nhanh, tốc độ ngã xuống càng nhanh hơn.

Phong Hành chưa rút ra trường cung, chỉ đưa tay chỉ, một đạo tiễn khí mang theo tiếng xé gió chói tai phun ra, từ trong cái mồm rộng của lão nhân Tu tộc mở ra đánh vào, xuyên thủng cổ, hắn đem thân thể khô gầy thấp bé của hắn đánh bay thật xa.

Mấy lão nhân Tu tộc khác đồng loạt há mồm muốn thét lên, một cái bóng màu bạc nhàn nhạt nhanh chóng lướt qua ở bên người bọn họ, Viên Lực cầm một cây gậy lớn, lần lượt cho bọn hắn một gậy vào đầu. Viên Lực ra tay quá nặng, mấy lão nhân Tu tộc bị đánh thành mấy cái bánh thịt, dán chặt trên mặt đất.

Hộ vệ còn sót lại không nhiều lắm trong thành lũy đồng loạt biến sắc, bọn họ còn chưa kịp phát ra cảnh báo, trong đám người mấy chục tiễn thủ Đông Di tinh anh đồng thời kéo trường cung, mũi tên xé gió mà đến, đem bọn họ đóng đinh chặt chẽ ở trên vách tường.

“Đi xuống, dọn dẹp toàn bộ hộ vệ, mặc kệ bọn hắn chống cự hay không, làm thịt toàn bộ.” Vô Chi Kỳ từ trong đám người đi ra, trầm giọng lẩm bẩm: ‘Hiện tại cũng không không bắt tù binh, tốc chiến tốc thắng, mau đem nơi này dọn dẹp sạch sẽ.”

Mảng lớn hơi nước từ bên người Vô Chi Kỳ khuếch tán ra, một mảng sương mù nồng đậm nhanh chóng lao vào thông đạo đi thông nhà giam trong lòng đất. Vũ Mục niệm tụng chú ngữ, Ôn Thần Phiên từ phía sau hắn toát ra, mảng lớn khí tức ôn độc bám vào ở trong sương mù Vô Chi Kỳ phóng ra, nhanh chóng ùa vào nhà giam trong lòng đất.

“Xích Lệ tên tiểu khốn kiếp này.”

Một lão nhân Ngu tộc ngồi ở trên một chiếc xe ngựa, hùng hùng hổ hổ mang theo một đội hộ vệ lao về phía thành lũy nô lệ của Thiểm Kim thương hội. Hắn nheo mắt thấp giọng lẩm bẩm: “Cần gì làm ầm ĩ người khắp thiên hạ đều biết? Đồ vô liêm sỉ, lãnh địa một bá hậu nhân tộc? Sẽ là ai đây? Các tiểu bá hậu kia cho dù đem bọn hắn rút gân lột da cũng không có bao nhiêu lợi nhuận, nhưng nếu là các bá hậu gia tộc vạn năm kia sao...”

Lão nhân Ngu tộc hưng phấn tới mức thân thể phát run: “A, mau đi qua, xem xem có thể lén giấu lại mấy thứ hay không? Từ lãnh địa nhân tộc vạn dặm xa xôi đem bảo bối vận chuyển đến Lương Chử, trên đường xá có chút hao tổn cũng là lẽ đương nhiên.”

Đột nhiên lão nhân này tựa như nghĩ tới cái gì, hắn điên cuồng hét lên, hung hăng dùng chân đạp thùng xe một phát: “Chết tiệt khốn kiếp, tốc độ mau chút nữa! A, mấy tên quan thư ký chết tiệt kia, bên trong có hai thằng cha là tên khốn của Bì gia, Thỉ gia!”

Phó binh Ám tộc đánh xe vung mạnh roi, bốn con Hỏa Giác Man Ngưu kéo xe nổi hung, phun khí nóng nhanh chân chạy như điên, xe ngựa nho nhỏ kịch liệt run rẩy, một đường khói bụi cuồn cuộn hướng thành lũy chạy vội đi. Chỉ khổ hộ vệ đi theo phía sau xe ngựa, tất cả tro bụi đầy trời đều bị bọn hắn hít vào trong bụng.

“Nhanh lên, nhanh lên, không chỉ cần vượt ở phía trước người của Bì gia, Thỉ gia, còn có mấy lão khốn kiếp kia nhà chúng ta! Ô, may mà Xích Lệ là đứa cháu bảo bối của ta... Lén giấu chút đồ, hẳn là không có ý kiến nhỉ? Cái này, cũng là vì lợi ích của gia tộc!”

Một lại một chiếc xe ngựa lao vào thành lũy nô lệ của Thiểm Kim thương hội, từng đại đội chiến sĩ nhân tộc còn đang tấp nập tiến vào nhà giam trong lòng đất. Trưởng lão ba đại gia tộc phụ thuộc Bì Thỉ nhất tộc trong xe ngựa vội vàng đi ra, bọn họ tham lam nhìn các chiến sĩ nhân tộc thân thể cực kỳ cường tráng kia, khóe miệng mơ hồ có nước dãi trào ra.

Chiến sĩ thật cao lớn khôi ngô, khí huyết thật dư thừa, mỗi người đều là tinh anh đó!

Chiến sĩ như vậy đặt ở Lương Chử có thể bán được giá tốt, đương nhiên, giá trị của bọn họ không chỉ có thế. Chiến sĩ cấp cao như vậy, bọn họ nên dùng truyền tống trận vượt giới đưa về Bàn Ngu thế giới, bọn họ càng có thể bán ra giá trên trời kinh người!

Các đại gia tộc Bàn Ngu thế giới đều đang không ngừng chinh phạt thế giới mới bị bọn họ phát hiện, mỗi gia tộc đều có sự khát cầu thật lớn đối với chiến sĩ cường đại mà tinh nhuệ. Những chiến sĩ tinh anh nhân tộc cấp cao này chính là mặt hàng nóng tay nhất!

“Đáng chết, vì sao là liên hợp hành động? Vì sao không thể là Thiểm Kim thương hội chúng ta độc chiếm toàn bộ lợi ích?” Không thèm đánh giá động tĩnh xung quanh, một đám trưởng lão ba đại gia tộc đã chân trước chân sau tới trong văn phòng tổng quản thành lũy nô lệ, hổn hển chất vấn Xích Lệ.

“Các trưởng lão thân ái, im lặng, im lặng, ta đương nhiên muốn độc chiếm tất cả lợi ích!” Xích Lệ bất đắc dĩ dang hai tay: “Nhưng xin mọi người nhất định phải hiểu, lãnh địa bá hậu nhân tộc kia phi thường cường đại, dưới trướng hắn có con dân lấy hàng chục ức để tính, hắn tùy tiện triệu hồi một tiếng, có thể võ trang hơn ngàn vạn quân đội! Tỉ lệ động viên của nhân tộc so với Ngu tộc chúng ta mạnh hơn nhiều lắm.”

Nhún nhún vai, Xích Lệ ôn hòa nói: “Cho nên, chúng ta hơn một ngàn đội săn nô liên thủ, còn có kẻ thù truyền kiếp của vị bá hậu xui xẻo kia làm nội ứng, chúng ta thật không dễ gì mới đánh sập quân đội của hắn, quét sạch lãnh địa của hắn.”

Hung hăng tặc lưỡi, phát ra một tiếng vang thanh thúy, Xích Lệ cười nói: “Đây là một vụ làm ăn lớn, các ngươi lập tức sẽ biết, đây là một vụ làm ăn lớn. Quân đội của hắn chỉ tổn thất một nửa, con dân trên lãnh địa của hắn hầu như không mất một cọng tóc. Chúng ta chỉ mang đến một bộ phận quan quân cùng tướng lĩnh tinh nhuệ nhất trong quân đoàn khổng lồ của hắn, còn có rất nhiều chiến sĩ cùng con dân lãnh địa bình thường, còn ở trong đội ngũ phía sau.”

Nheo mắt, Xích Lệ thở dài một hơi: “Xích Phản sơn bên kia, tập trung quá nhiều quân đội của chúng ta, chúng ta muốn đem các nô lệ bắt được vận chuyển hết về, cũng không đơn giản như vậy.”

Trưởng lão ba đại gia tộc kích động tới mức da mặt đỏ bừng, một bá hậu nhân tộc cường đại như vậy bị bọn họ phá hủy? Thật là đáng chết, con dân lấy hàng chục ức để tính, hơn ngàn vạn quân đội! Những người này giá trị bao nhiêu tiền chứ? Bọn họ như thấy được các mỏ quặng mới tinh được đào ra, kim loại trân quý cùng vu tinh chồng chất như núi bị khai thác ra.

Ngu tộc con quái thú này, sự khát cầu đối với tài nguyên là vĩnh viễn không có chừng mực, bất cứ một nô lệ nào cũng tượng trưng cho tài phú thật lớn!

“Chết tiệt, hơn một ngàn đội săn nô liên hợp hành động? Vậy lợi nhuận đạt được chia đều mỏng đi bao nhiêu chứ?” Một trưởng lão Bì gia lẩm bẩm: “Nếu các đội săn nô chết tiệt kia, toàn bộ gia tộc sau lưng bọn họ chết hết, vậy thì càng tốt!”

“Ô, bọn họ giống với chúng ta, tư binh gia tộc đều bị gia chủ tự mình dẫn dắt tham chiến, vệ binh lưu thủ trong gia tộc nhiều nhất chỉ ngàn người.” Một vị trưởng lão Thỉ gia thì thào nói ra thành ngữ của Ngu tộc: “Bất cứ hành vi phạm tội nào, nếu không có ai chứng kiến, như vậy nó chưa bao giờ xảy ra.”

“Người chia lợi nhuận càng ít, lợi nhuận của chúng ta lại càng cao, không phải sao?” Một vị trưởng lão Xích gia nheo mắt nhìn về phía đồng bạn hợp tác của nhà mình: “Chúng ta đại biểu lợi ích Bì Thỉ nhất tộc, không thể để các tiểu gia tộc chết tiệt kia chiếm tiện nghi của chúng ta.”

Xích Lệ ôn hòa cười, mấy thiếu nữ nhân tộc xinh đẹp bưng lên nước trà nóng hôi hổi, Xích Lệ ân cần khuyên: “Các vị trưởng lão, uống trà, uống trà, đây chính là trà ngon cực phẩm từ trong kho của vị bá hậu kia thu được.”

Ba đại gia tộc hai mươi mấy trưởng lão ánh mắt lóe lên đồng thời bưng chén trà, hung hăng hướng trong miệng trút một ngụm.

Sau thời gian ngắn ngủn nửa chén trà nhỏ, các trưởng lão này đồng thời miệng sùi bọt mép ngã xuống đất.

Có một trưởng lão Bì gia gian nan giơ tay, muốn phát động một cái nhẫn phù văn trên ngón tay. Vũ Mục cười ha ha đi đến, giẫm một cước lên bàn tay hắn: “Ô, tốt nhất đừng cử động. Hiện tại các ngươi trúng độc chỉ khiến các ngươi bủn rủn vô lực, ngươi nếu lộn xộn, ta sẽ cho ngươi ăn kịch độc mãnh liệt nhất.”

Bì tộc trưởng lão tuyệt vọng rên rỉ một tiếng, bất đắc dĩ ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.