Cười ‘Hì hì’ một tiếng, Mộc đạo nhân hai mắt năm màu mê ly quyến rũ hướng Vũ Dư đạo nhân đá lông nheo.
Vũ Dư đạo nhân đạo hạnh cỡ nào, sóng to gió lớn từng kiến thức nhiều đếm không xuể, cho dù toàn bộ hồ – mị – tử của Thanh Khâu quốc trong truyền thuyết đồng thời hướng hắn đá lông nheo, cũng đừng hòng dao động tâm cảnh hắn. Phấn hồng giai nhân với Vũ Dư đạo nhân mà nói, so với một dải mây bay lướt qua xa xa cũng không bằng.
Nhưng nay hướng hắn sóng mắt dập dờn, lại là Mộc đạo nhân!
Nhìn gương mặt quen thuộc kia, nhìn nụ cười quyến rũ lẳng – lơ tận xương trên gương mặt quen thuộc đó, Vũ Dư đạo nhân rùng mình, thân hình chật vật nhoáng lên một cái tới bên người Cơ Hạo.
Vỗ một cái vào trên vai Cơ Hạo, Vũ Dư đạo nhân chỉ vào Mộc đạo nhân thần sắc ngữ khí đều không thích hợp lạnh lùng nói: “Đây là ma đầu nọ?”
Cơ Hạo nghiêm túc gật gật đầu, nguyên thần đạo chủng hắn khẽ động, một tia sáng vàng từ con mắt dựng thẳng ở mi tâm bắn ra, hóa thành một mảng phù lục màu vàng bán trong suốt bay về phía Vũ Dư đạo nhân. Tình huống hắn và A Bảo, Quy Linh ở thánh trấn ma ngoài cung gặp được bọn vực ngoại thiên ma đó, trừ chuyện mình luyện hóa thiên ma để bản thân sử dụng bị giấu đi, chuyện khác của hắn dùng thần niệm truyền toàn bộ cho Vũ Dư đạo nhân.
Ngón tay khẽ chạm phù lục, Vũ Dư đạo nhân nháy mắt sáng tỏ Cơ Hạo và A Bảo, Quy Linh bọn họ gặp được thiên ma rốt cuộc là cảnh tượng cỡ nào.
Nhìn Mộc đạo nhân vặn vẹo vòng eo, thần sắc mê ly, Vũ Dư đạo nhân không nói một lời lấy ra một khối ngọc phù giữ lại hình ảnh tạo hình tinh mỹ, hướng Mộc đạo nhân hiện đang tư thái yểu điệu điên cuồng ghi chép.
Vừa ghi chép bộ dáng uốn éo của Mộc đạo nhân hiện nay, Vũ Dư đạo nhân vừa cười không thành tiếng, cười đến mức hai hàm răng sáng lóa.
“Đồ nhi ngoan, khúc gỗ mục, hoa nát này trọng nhất mặt mũi, nhưng bọn hắn lại không biết xấu hổ nhất, không nắm được tội chứng xác thực của bọn hắn, bọn hắn vô luận làm chuyện gì cũng có thể giũ sạch sẽ.”
“Nhưng lần này, vi sư đem bộ dạng xấu xí của khúc gỗ mục này ghi lại, ít nhất có thể bắt bí hắn một hồ nước Công Đức Tịnh Thủy.”
Vũ Dư đạo nhân mặt mày vui vẻ thấp giọng cười: “Công Đức Tịnh Thủy đó tác dụng khác thì thôi, nhưng rơi vào trong tay đại sư bá ngươi, dùng ba vạn sáu ngàn loại thiên địa linh quả ủ rượu, mùi vị đó thật sự là… Chậc chậc. Không thể nói nên lời!”
Cơ Hạo nhìn Mộc đạo nhân trong mắt ánh sáng năm màu càng thêm nồng đậm, hiển nhiên trình độ nhập ma đang không ngừng sâu sắc, cũng đè thấp thanh âm: “Nhưng sư tôn, người sau khi đem những hình ảnh này đưa đi, không sợ người ta liều mạng với người?”
Vũ Dư đạo nhân nhếch miệng cười, trên hai hàm răng trắng như tuyết thế mà lại có một vệt kiếm quang sắc bén chợt lóe, hắn sẵng giọng cười nói: “Liều mạng với vi sư, cũng cần bọn hắn có thủ đoạn đó mới được! Nếu không phải đại ca, nhị ca ngăn trở, năm đó…”
Một luồng sát ý hiện lên, lại khiến lỗ chân lông toàn thân Cơ Hạo căng thẳng, mỗi lỗ chân lông đều đang hướng bên ngoài phun hàn khí ‘Vù vù’.
Vừa rồi Vũ Dư đạo nhân không cẩn thận phóng ra một tia sát ý, còn chưa phải hướng phía Cơ Hạo phóng thích sát ý, lại khiến Cơ Hạo có một loại đại khủng bố thiên địa lật ngay trước mắt, thiên địa lúc nào cũng có thể bị sát khí của Vũ Dư đạo nhân nghiền diệt.
Đó là một loại tuyệt đại khủng bố sinh tử không tự chủ được, như con sâu mềm trong lôi bạo cơn lốc, sinh tử chỉ trong sớm tối. Cơ Hạo đối mặt Vũ Dư đạo nhân dưới trạng thái vừa rồi, hắn tự nghĩ cho dù tu vi nâng lên một trăm lần nữa, một ngàn lần, cũng sẽ bị Vũ Dư đạo nhân diệt sát trong nháy mắt!
Đây mới là lực lượng thật sự của Vũ Dư đạo nhân!
Đây mới là sự khủng bố thật sự của Vũ Dư đạo nhân!
Nhưng Vũ Dư đạo nhân trước mắt, cũng chỉ là một khối phân thân do chứng đạo chí bảo của bản tôn hắn biến thành mà thôi! Cơ Hạo khó có thể tưởng tượng, bản tôn Vũ Dư đạo nhân thật sự, hắn rốt cuộc mạnh bao nhiêu, hắn rốt cuộc đã đến cảnh giới cỡ nào?
May mắn sát khí đó nháy mắt biến mất, Vũ Dư đạo nhân thu hồi nụ cười, ôn hòa nói: “Người tu luyện chúng ta, tiêu dao thế ngoại, không vào ngũ hành, theo đuổi là vĩnh hằng thiên đạo, theo đuổi là diệu lý cuối cùng của Hồng Mông. Chuyện đánh đánh giết giết, vi sư lúc trẻ tuổi khí thịnh thường xuyên rút kiếm chém người, mấy năm nay không phải ngứa tay quá phận, cực ít rút kiếm.”
Bưng lên tư thế người làm sư tôn nên có, Vũ Dư đạo nhân nhìn Cơ Hạo cười nói: “Đồ nhi ngoan, ngươi phải nhớ kỹ, người tu luyện chúng ta, tu là tâm, tu là tính, tu tâm dưỡng tính, bốn chữ này ngươi nhất định phải nhớ thật kỹ!”
Lời còn chưa dứt, bên kia thân ngoại hóa thân của Mộc đạo nhân đã bị vực ngoại thiên ma hoàn toàn khống chế.
‘Mộc đạo nhân’ ngày thường mặt mày đau khổ vẻ mặt đắng ngắt đột nhiên cười ‘Phốc’, cười khanh khách hướng Vũ Dư đạo nhân vẫy vẫy tay: “Ai u, vị đạo gia này ngài tên là Vũ Dư nha! Thật sự là tên hay, hì hì!”
Vặn vẹo vòng eo, bày ra một bộ dáng cực độ mị – hoặc quyến rũ, ‘Mộc đạo nhân’ nghịch ngợm hướng Vũ Dư đạo nhân chớp chớp mắt trái, phong – tình nồng đậm đập vào mặt. ‘Mộc đạo nhân’ nũng nịu hướng Vũ Dư đạo nhân ngoắc một cái ngón trỏ tay phải gầy trơ cả xương, làn da khô quắt không ánh sáng!
Ngẫm xem, một lão đầu nhi thối mặt mày đau khổ, toàn bộ nếp nhăn trên mặt đều khô cằn, khổ sở, da bọc xương không có chút máu thịt, lại bày ra bộ dáng giai nhân mười sáu hướng ngươi chớp mắt ra sức dụ – hoặc…
Cơ Hạo chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng quay cuồng một trận, thiếu chút nữa phun ra!
Thiên ma này cũng vội, nó vừa mới đoạt khối phân thân này, còn chưa kịp đem phân thân ngoại hình tiến hành chuyển hóa, đã bắt đầu đùa bỡn vốn tự nhiên rồi!
Ngại là bộ dạng Mộc đạo nhân thật sự khiến Cơ Hạo không thể cho thêm bất cứ đánh giá nào nữa!
Một lão đầu gỗ chôn ở trong lòng chảo mấy ức năm, lại cứng rắn muốn học hồng – bài – a – cô của lầu xanh khoe khoang phong – tình, chênh lệch thị giác mãnh liệt làm Cơ Hạo méo miệng, dạ dày cuộn lên không ngớt từng đợt.
Bốn chữ ‘Tu tâm dưỡng tính’ còn đong đưa bên miệng, Vũ Dư đạo nhân bỗng nhìn thấy ‘Mộc đạo nhân’ tác phong như vậy, một sát ý đáng sợ xen lẫn kiếm khí vô biên phóng lên trời.
“Yêu nghiệt dám như thế? Lão tặc đạo đó tuy không ra sao, nhưng không phải ngươi có thể tùy tiện làm nhục!”
Lửa giận ngút trời, sát ý lăng không, Vũ Dư đạo nhân rút trường kiếm, thân hình như rồng nhảy lên, trường kiếm trong tay vung lên muốn chém giết ‘Mộc đạo nhân’ .
‘Đinh’ một tiếng vang thanh thúy, bên người ‘Mộc đạo nhân’ một cái kim năm màu dài một thước đột nhiên xuất hiện, kim dài năm màu long lanh trong suốt tản mát ra tinh quang mờ nhạt chất chứa uy năng vô biên, một kiếm của Vũ Dư đạo nhân, thế mà lại bị cây kim dài nhẹ đến cực điểm đó cản lại!
“Yêu nghiệt phương nào?” Ngữ khí Vũ Dư đạo nhân trở nên cực kỳ ngưng trọng.
“Cái thân thể này cũng không tệ. Như vậy, ta không khách khí nữa.” Một bóng người năm màu yểu điệu từ trong hư không lóe ra, toàn thân hào quang mượt mà, như một bóng người bạch ngọc điêu thành nhẹ nhàng cười, cuộn mình hướng Vũ Dư đạo nhân lao lên.
“Ngọc tôn ngươi cũng thật nóng vội… Nhưng cũng phải, thân thể như thế quả thực khó được, lần này để ngươi chiếm lợi trước rồi.”
Lại một cái bóng người toàn thân tản mát ra khói mỏng, như cầu vồng màu xanh từ trong hư không đi ra, đứng ở một bên cười ‘khì khì’.
‘Mộc đạo nhân’ rất cung kính hướng bóng người màu xanh kia quỳ xuống lạy: “Nô tỳ tham kiến Hà Tôn, Ngọc Tôn hai vị lão tổ.”
Trong lòng Cơ Hạo chợt nhảy dựng, Hà Tôn, Ngọc Tôn, đây là cường giả đại năng trong vực ngoại thiên ma sao?