Vu Thần Kỷ

Chương 558: Chương 558: Sư môn




Lời Đế Thuấn nói thắng được đám đông trưởng lão nhân tộc nhất trí đồng ý.

Nhân vương, người thế nào mới có tư cách làm nhân vương? Không chỉ bộ tộc thế lực nhà ngươi phải đủ mạnh, ngươi còn cần có đủ uy vọng, đủ đức hạnh, làm ra đủ cống hiến cho nhân tộc.

Người khiến tuyệt đại bộ phận bộ tộc nhân tộc trong thiên hạ ủng hộ, mới có thể trở thành nhân vương!

Ngu tộc khiêu chiến, đối với cả nhân tộc cũng là uy hiếp thật lớn. Tham gia lần sinh tử đổ chiến này, xử lý một trăm vạn tinh anh Ngu tộc kia, làm nhân tộc thắng lần đánh cuộc này, làm nhân tộc đổi về khế ước hòa bình ngàn năm, phần công lao này đủ làm người ta ngồi lên ngai báu nhân vương.

Lời Đế Thuấn nói nháy mắt dẫn bạo không khí trong đại điện, cũng chiếm được tất cả mọi người ủng hộ, mọi người đều đề xuất muốn cho con em thiên tài bộ tộc mình tỉ mỉ bồi dưỡng ra tham gia đổ đấu, kiến công lập nghiệp, chém giết dị tộc chết tiệt vì nhân tộc.

Đối với điều này Bì Xích Thiên bọn sứ giả Ngu tộc vui vẻ nghe thấy. Bọn hắn vui vẻ gật đầu, công khai kêu gào Ngu tộc bọn họ sẽ chỉ xuất động trăm vạn tinh nhuệ, mà tộc nhân tinh anh nhân tộc phái đi chịu chết có bao nhiêu người cũng được, một ngàn vạn, hai ngàn vạn, ba ngàn vạn, vô luận bao nhiêu, trăm vạn tinh anh của Ngu tộc bọn hắn đều sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.

Đại hội còn chưa chấm dứt, tộc trưởng, trưởng lão các bộ tộc, đám đông bá hậu còn đang nhiệt liệt thảo luận vấn đề nhà mình ra bao nhiêu người, phái người nào tham gia đổ đấu, Cơ Hạo đã vô cùng sốt ruột quay về Nghiêu Sơn thành.

Dựa theo cách nói của Bì Xích Thiên, còn có hơn một năm, tiểu thế giới kia mới có thể chính thức tiếp xúc cùng thế giới này, tới lúc đó bọn hắn mới có thể xé rách vách ngăn hư không tiến vào tiểu thế giới kia.

Hơn một năm, Cơ Hạo phải chuẩn bị sẵn sàng. Hắn cần cực lực tăng lên thực lực của mình, đồng thời cực lực tăng lên thực lực của đám người Man Man, Thiếu Ti. Ngu tộc đã chỉ tên nói họ bảo bọn họ tham gia đổ đấu, như vậy hắn phải hết sức cam đoan mình cùng các đồng bạn có thể sống sót trở về.

Mây lửa quay cuồng, xe liễn hướng phía Nghiêu Sơn bay nhanh. Cơ Hạo híp mắt, trong đầu lóe ra vô số ý niệm, từ các tài nguyên, các bí pháp trên tay mình có được bắt đầu sửa sang lại, tính toán cần thế nào mới có thể ở trong hơn một năm, làm thực lực mình cùng người bên cạnh được tăng lên.

Đối với mình có thể sống sót hay không, Cơ Hạo cũng không lo, cho dù đối mặt là tinh anh Ngu tộc, hắn vẫn có đầy đủ lòng tin đối với bản thân sống sót.

Khiến hắn lo lắng, là Man Man, Thiếu Ti, Thái Ti, Phong Hành, Vũ Mục. Man Man có a cha tốt, Thiếu Ti, Thái Ti có sư phụ tốt, họ có lẽ sẽ gặp phiêu lưu, nhưng hẳn đều có con bài chưa lật bảo mệnh.

Nhưng Phong Hành và Vũ Mục, Cơ Hạo hạ quyết tâm, cho dù dùng thủ đoạn thiên môn (khác với con đường bình thường) nhất, tàn khốc nhất, cũng phải khiến bọn họ mau chóng đột phá thành Vu Vương, hơn nữa phải tận khả năng nhanh chóng tăng lên thực lực của bọn họ.

“Hạo, con thật muốn đi liều mạng với bọn ác quỷ đó?” Trên xe liễn, hai tay Cơ Hạ khoanh ở trước ngực, cau mày nhìn Cơ Hạo: “Bọn hắn dám cược lớn như vậy, hoặc là thực lực của bọn hắn mạnh đến thái quá, hoặc là bọn hắn sẽ sự tính kế không lộ ra nào đó. Con thật muốn đi?”

“Không đi không được!” Cơ Hạo nhìn Cơ Hạ rất thành khẩn nói: “Không đi mà nói, một khi bọn ác quỷ kia toàn diện khai chiến với nhân tộc, mặc kệ chúng ta cuối cùng thắng thua như thế nào, sẽ chết rất nhiều rất nhiều người. Con không đi, không chỉ có dị tộc sẽ phái người đuổi giết, ngay cả nhân tộc cũng sẽ không tha cho con.”

Cơ Hạ nhíu mày, không phải là đạo lý này sao?

Dị tộc chỉ tên nói họ bảo Cơ Hạo tham gia sinh tử đổ đấu, nếu Cơ Hạo không đi, dị tộc khẳng định sẽ phái người đuổi giết. Mà Cơ Hạo không tham gia đổ đấu, khiến dị tộc tìm được cớ toàn diện khai chiến, như vậy nhân tộc cũng sẽ không tha cho Cơ Hạo.

Hơn nữa, Cơ Hạ nhìn gương mặt dần dần trưởng thành của Cơ Hạo, nghiêm túc gật gật đầu: “Cũng đúng, không đi không được, nam nhân Kim Ô bộ chúng ta, chưa bao giờ tham sống sợ chết. Bọn hắn muốn liều mạng, vậy bồi bọn hắn liều mạng. A cha cùng con…”

Cơ Hạo khoát tay áo, còn thật sự nhìn Cơ Hạ: “A cha, giúp tA Bảo vệ tốt Nghiêu Sơn thành. Ta cùng bên người tối tin cậy mấy đồng bọn đều đi rồi, ngươi không giúp ta nhìn điểm Nghiêu Sơn thành, ta sợ có người sẽ đối với Nghiêu Sơn thành động thủ chân lý.”

Cơ Hạ ngậm miệng, sụp mí mắt suy nghĩ một phen, hắn nghiêm túc gật gật đầu: “Con phải sống sót trở về!”

Cơ Hạo thâm trầm nhìn Cơ Hạ, rất sang sảng cười lên: “A cha yên tâm, con khẳng định có thể sống sót trở về!”

Nghiêu Sơn thành, cơ nghiệp Cơ Hạo vất vả dốc sức làm ra, trừ Cơ Hạ, hắn không yên tâm để người ngoài chiếu cố. Cơ Hạ cũng biết, Cơ Hạo và mấy đồng bạn đáng tin bên cạnh hắn đều phải đi tham gia sinh tử đổ đấu, phần cơ nghiệp này trừ hắn, còn có thể giao cho ai đây?

“Phái người đem a mỗ đón đến đây đi, còn có các tộc nhân bổn gia.” Cơ Hạo nhìn Cơ Hạ nói: “Nghiêu Sơn thành là địa phương tốt, phòng thành rất chắc chắn, điều kiện so với Kim Ô bộ tốt hơn nhiều. Đem tông miếu, tế đàn cũng di chuyển tới đi, lãnh địa Nghiêu Sơn rộng lớn phì nhiêu, là chỗ tốt để nuôi dưỡng con người.”

Cơ Hạ nhíu mày, nghiêm túc suy tư đề nghị của Cơ Hạo, qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi gật gật đầu: “Vậy… Nhưng không nhẹ nhõm đâu. Nhiều tộc nhân như vậy, lộ trình xa như vậy, phiêu lưu trên đường cũng không nhỏ, tông miếu, tế đàn cái gì, đặt ở phía sau nói. Trước đưa một đÁm tộc nhân tới, cái này là cần thiết. Con hiện tại là Nghiêu Bá, bên cạnh nên có một mũi tộc nhân đích hệ bổn gia mới đúng.”

Một đường không lời, thuận lợi về tới Nghiêu Sơn thành.

Xa xa nhìn thân hình chín con thượng cổ Tam Túc Kim Ô lơ lửng đỉnh Nghiêu Sơn trong thành, Cơ Hạ và một đÁm tộc nhân Kim Ô bộ đồng loạt kinh hô lên.

Ánh mắt bọn họ hiện tại đã khác với trước kia, cách thật xa, bọn họ có thể cảm nhận được Kim Ô lực hồng hoang, mênh mông trong cơ thể Tam Túc Kim Ô, Kim Ô thần lực cường đại hơn xa so với các Kim Ô di cốt trong bí cảnh rừng dâu của Kim Ô bộ ngàn lần, vạn lần.

“Bảo bối tốt, nếu bọn nhỏ trong tộc đều có thể ở phía dưới tu luyện, tiến độ so với hiện tại còn nhanh hơn rất nhiều.” Cơ Hạ hưng phấn hoa tay múa chân nói: “Dùng tốc độ nhanh nhất, điều mấy vạn đứa nhỏ trong tộc tới đây. Hạo, trên tay con còn có bảo bối như vậy?”

Cơ Hạo cười hướng tường thành cao ngất của Nghiêu Sơn thành chỉ chỉ: “A cha, không chỉ có thượng cổ Kim Ô, tòa Nghiêu Sơn thành này cũng có chỗ tốt của nó!”

Một đường giải thích, mây lửa nhanh chóng tới trên không phủ đệ Nghiêu Bá, quay cuồng đáp xuống trên mặt đất.

Thiếu Ti ở dưới đám người Chúc Long Viêm vây quanh bước nhanh lên đón. Nhìn thấy Cơ Hạo, Thiếu Ti đầu tiên là vui sướng hé miệng cười, đưa tay nắm tay Cơ Hạo: “Hạo, có một người… khí tức giống A Bảo đại huynh, ở chỗ này chờ huynh một thời gian rồi, nói là đồng môn của huynh, biết ngươi một năm sau có phiền toái, phụng mệnh mang đồ tới cho huynh.”

Cơ Hạo hơi sửng sốt, sau đó vui vẻ cười to.

Đây là đồng môn sư huynh Vũ Dư đạo nhân phái tới sao?

Không hổ là Vũ Dư đạo nhân, hắn vừa mới từ Bồ Phản quay về, bên kia đã biết mình gặp phiền toái, hơn nữa còn phái đồng môn đưa tiếp viện đến.

Vội vã kéo Thiếu Ti và Man Man đi tới trong chính điện, Cơ Hạo hướng một trung niên đạo nhân mặc áo bào trắng ngồi trong đại điện chắp tay vấn an: “Xin hỏi vị sư huynh nào giáp mặt? Xin thứ cho sư đệ mắt kém, không biết đạo hiệu của sư huynh?”

Trung niên đạo nhân khuôn mặt gầy gò, cả người tràn đầy đạo khí cười đứng dậy, hướng Cơ Hạo chắp tay đáp lễ lại:

“Bần đạo Huyền Đô, phụng sư mệnh đưa tới vài món bảo vật cho sư đệ, để tăng uy phong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.