Trong đám đông tinh nhuệ dị tộc bảo vệ xung quanh, Ngu Hoặc đắc ý cười.
Như hắn dự liệu, một khi Đế Thuấn bắt đầu chơi xấu, Cơ Hạ quả nhiên không thể làm gì được gã. Vô lượng công đức, chứng minh Đế Thuấn là một Nhân Hoàng tốt, mà một lãnh tụ tốt cực được tộc nhân ủng hộ, trừ phi là một số kẻ phát rồ nào đó, người khác nào dám rút đao hướng về phía gã.
Đế Thuấn có vô lượng công đức hộ thể, tất nhiên tạo thành phiền toái thật lớn đối với Ngu Hoặc khống chế gã, chiếm dụng đại bộ phận uy năng bộ não của Bàn Ngu, nhưng đáng giá. Ngu Hoặc cười rất vui vẻ, Đế Thuấn có vô lượng công đức hộ thể, đây chính là một tấm vương bài, ai dám có điều bất kính đối với gã?
Giữa không trung bóng người Đế Thuấn lóe lên khắp nơi, từng đạo kiếm ý âm trầm nghiền áp hư không, ép đám đông thần binh thần tướng chật vật chạy trốn, ở dưới Cơ Hạ quát lớn, không ai dám thật sự giao thủ với Đế Thuấn. Cấm vệ nhân tộc cũng bị Ngu Hoặc khống chế, kiên định chấp hành mệnh lệnh của Đế Thuấn sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, từ bốn phương tám hướng đem toàn bộ con dân nhân tộc muốn rút lui khỏi một lần nữa ép trở về.
Con dân nhân tộc kinh hãi không biết làm sao, bọn họ kinh ngạc sợ hãi đen xen nhìn Đế Thuấn.
Đế Thuấn quả nhiên đã bị người ta khống chế, người khống chế hắn, thế mà còn muốn nhúng chàm ngai báu Nhân Hoàng. Nhưng hiện tại nên làm gì bây giờ? Vây công bắt Đế Thuấn? Ai dám dẫn đầu? Ai dám ra tay? Ai muốn dẫn đầu? Ai muốn ra tay?
Nhiều thủ lãnh bộ tộc, đế tử các bộ thân cận với Tự Văn Mệnh gian nan nuốt nước miếng, ánh mắt bọn họ đều tập trung ở trên người Cơ Hạ xa xa—— nhiều người hận không thể há mồm kêu to, ‘Cơ Hạ, ngươi động thủ đi chứ? Ngươi sợ cái gì? Lề mề thế ngươi còn là một người nam nhân sao’ ?
Nhưng những người này cũng đều biết, cho dù bọn họ kêu rách cổ họng, Cơ Hạ cũng không dám thật sự động thủ liều mạng với Đế Thuấn. Bởi vì trong lòng bọn họ biết rõ, chính bọn họ không dám động thủ, bọn họ nào có năng lực cưỡng cầu Cơ Hạ ra tay?
Tiếng bước chân ướt át bẩn thỉu như sấm rền, vô số con dân nhân tộc ở bốn phía mặt âm trầm bị ép trở về. Bốn phương tám hướng khắp nơi truyền đến tiếng quát mắng của cấm vệ đồ đen, bọn họ lớn tiếng lặp lại mệnh lệnh của Đế Thuấn, ai dám tự tiện rời khỏi đại điển nhường ngôi, chính là phản nghịch của nhân tộc, sẽ gây họa tới người nhà, cả nhà đều phải chịu truy cứu nghiêm khắc.
Dần dần, đám người xung quanh tế đàn lại trở nên dày đặc hẳn lên, liếc một cái, đầu người đông nghìn nghịt không nhìn thấy giới hạn, vô số ánh mắt tập trung ở trên người Đế Thuấn, trong đám người nhiều người đang khe khẽ nói nhỏ, tiến nói nhỏ hóa thành một mảng sóng âm thanh ‘Ong ong’, chấn động mặt đất cũng hơi nhoáng lên.
Người, quá nhiều rồi, toàn bộ con dân toàn bộ Bồ Phản đều tụ tập ở đây, cộng thêm các thủ lĩnh bộ lạc từ trong bộ tộc nhân tộc bốn phương tám hướng, người nơi này quá nhiều rồi.
Cơ Hạ dùng sức siết chặt nắm tay, vừa rồi hắn kéo đông kéo tây, mạnh mẽ đem Công Tôn Tự Tự và Công Tôn Húc chụp mũ tội danh nào đó đem bọn họ giam cầm, chính là bởi vì nơi này quá nhiều người. Cho dù hắn có tâm tư trở mặt với Đế Thuấn, mượn dùng Thiên Địa Đại Trận trấn áp Đế Thuấn, một khi động thủ mà nói, con dân nhân tộc ở đây khẳng định tử thương hỗn độn.
Con dân nhân tộc lấy hàng tỷ để tính tụ tập ở đây, một khi khai chiến, chiến lực cấp bậc Vu Thần đủ để thoải mái đem toàn bộ sinh linh ở một khoảng địa vực này gạt bỏ. Cơ Hạ thật không dễ gì khiến các con dân tụ tập lại rút lui đi bốn phía, nhưng bọn họ lại bị người của Đế Thuấn bức trở về.
Lần này, càng không có biện pháp.
Đánh, hắn không tự tin thật sự giao thủ với Đế Thuấn.
Không đánh, không đánh mà nói Đế Thuấn sẽ thực sự đem ngai báu Nhân Hoàng giao cho một ai đó không biết.
Đánh, ở đây nhiều người như vậy, một khi động thủ ai biết sẽ có bao nhiêu con dân vô tội tử thương?
Không đánh, người nọ bị Đế Thuấn đẩy lên ngai báu Nhân Hoàng... Trời biết hắn sẽ làm chuyện gì?
Đánh, không đánh, đánh, không đánh... ngực Cơ Hạ nghẹn một quầng lửa đến mức khó chịu, hắn cầm trường kích, đứng xa xa nhìn Đế Thuấn lơ lửng ở giữa không trung, đột nhiên lửa giận công tâm hắn há mồm phun ra một ngụm máu đi thật xa, máu tươi hóa thành mảng lớn lửa cháy phun trên mặt đất, ‘Rầm’ một tiếng một đỉnh núi nhỏ cao trăm trượng bị một ngụm tâm huyết của Cơ Hạ đốt thành tro tàn, ở chỗ ban đầu còn bị đốt ra một cái hố to đường kính vài dặm, đáy hố tràn đầy nham thạch nóng chảy quay cuồng.
Cơ Hạ hít một hơi thật sâu, thân thể không ngừng run rẩy chợt bình tĩnh trở lại.
Nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh hơn nữa. Nhìn xem sự phá hoại tạo thành sau khi mình phun ra một ngụm máu đi, mình hiện tại, không phải là chiến sĩ thủ lĩnh Hỏa Nha bộ nho nhỏ ở Nam Hoang, khi đó làm sai quyết sách, cùng lắm là chết ba năm trăm tộc nhân.
Hiện tại mình là chính thần thiên đình Chiến bộ, thống soái quản lý toàn bộ thần binh thần tướng của thiên đình, một khi làm ra quyết sách, đó sẽ là thảm kịch thiên địa biến sắc, lê dân đồ thán. Nhất định phải tĩnh tâm, cẩn thận cẩn thận hơn nữa suy nghĩ xem, xem xem rốt cuộc có biện pháp nào.
“Mọi người giúp ta nghĩ xem, có cách nào ngăn cản Đế Thuấn.” Cơ Hạ quay đầu, hướng đám đông trưởng lão Kim Ô bộ, còn có đám tổ linh, thánh linh các tộc Cơ Hạo thu phục, đến từ Bàn Hi thế giới phía sau mở miệng hỏi.
Một đám người đồng thời lắc đầu không nói gì, một thánh linh Bàn Hi thế giới lẩm bẩm: “Nếu Thiên Cơ trưởng lão ở đây, lão nhân gia trí tuệ vô song, có lẽ có thể có một chút biện pháp, nhưng lão nhân gia bị người ta mượn đi không biết đi đâu rồi, chúng ta không am hiểu mưu kế.”
Con mắt Cơ Hạ cũng sắp lồi ra rồi, hắn cũng không am hiểu âm mưu quỷ kế, muốn nói vung nắm đấm đánh người, đây là việc hắn sở trường nhất. Nhưng đối mặt Đế Thuấn loại tình huống này, hắn có thể dùng võ lực sao? Hắn dám dùng võ lực sao?
Đế Thuấn chân đạp mây vàng, về lại trên tế đàn, trong muôn ánh mắt dõi theo, hắn mỉm cười, lại hướng tộc nhân Công Tôn thị điểm một cái, một đạo huyền hoàng chi khí rơi ở trên người một thiếu niên da mặt trắng nõn, diện mạo âm nhu tuấn tú: “Công Tôn Úc, thật ra ngươi mới là người thừa kế Nhân Hoàng tốt nhất, đến, lên đài, để thiên địa thần linh làm chứng kiến, hôm nay ta đem địa vị Nhân Hoàng nhường ngôi cho ngươi, về sau ngươi sẽ là Nhân Hoàng nhân tộc ta!”
Công Tôn Úc ngơ ngác nhìn Đế Thuấn, trên trán hắn toát ra vô số mồ hôi lạnh, sau đó hắn mừng như điên cười to, hoa chân múa tay, vừa lăn vừa bò hướng tế đàn lao đi: “Ha ha, ta là Nhân Hoàng? Đế Thuấn chỉ định ta làm Nhân Hoàng? Ha ha, bà nội bọn mi, các ngươi đám tạp – chủng này nhớ đấy, chờ ông đây làm Nhân Hoàng, lão tử chỉnh chết từng người các ngươi! Ha ha, không đem các thị nữ bọn ngươi thích nhất đưa tới cho ta nhận lỗi, ta chỉnh chết các ngươi!”
Vô số con dân nhân tộc thần trí còn tốt, còn giữ lại bản ngã ý thức nghe được lời Công Tôn Úc nói, từng người tức giận đến lỗ mũi bốc khói.
Đây là kiểu người gì vậy!
Đế Thuấn chọn người ra sao thế này?
Nghe lời Công Tôn Úc nói, đây là một cục bùn nhão không đắp được tường!
Đế Thuấn sao có thể chọn lựa người như vậy kế thừa đại vị Nhân Hoàng? Đế Thuấn ơi Đế Thuấn, biết ngươi là bị ngoại ma xâm hại, ngươi cũng mau tỉnh lại đi chứ!
Một đám trọng thần bên người Đế Thuấn, một đám trưởng lão Vu Điện lần lượt đi lên tế đàn, dựa theo nhường ngôi đại điển hằng cổ tới nay nhân tộc truyền thừa, phối hợp Đế Thuấn hoàn thành nghi thức.
Chỉ nghe từ hư vô có một tiếng chuông kêu, da mặt Công Tôn Úc đột nhiên bị một tầng khí tím tràn đầy, trên bầu trời một hồng hoang tinh thần đại biểu địa vị Nhân Hoàng nhân tộc đột nhiên rạng rỡ tỏa sáng, phát ra từng tia khí màu tím rót vào trong cơ thể Công Tôn Úc.
Thân thể Đế Thuấn hơi nhoáng lên một cái, từng tia huyền hoàng chi khí không ngừng từ trong cơ thể hắn trào ra, nhanh chóng trở về thiên địa.