Vu Thần Kỷ

Chương 173: Chương 173: Thái Ti




Trong Vu điện giới luật nghiêm ngặt, tiếng chuông không phải tùy ý vang lên, mỗi một lần chuông vang đều có hàm nghĩa độc đáo của nó.

Lần này tiếng chuông liên tục gõ vang chín tiếng, chính là triệu tập toàn bộ học đồ thực lực ở Đại Vu trở xuống trong Vu điện tới sân bãi chuyên môn tập hợp. Hơn nửa năm qua, Cơ Hạo đã đụng phải vài lần chuyện như vậy, hoặc là phân phát phúc lợi Vu điện cho các học đồ, hoặc chính là Vu điện muốn chọn lựa một ít học đồ ra ngoài vân du chấp hành nhiệm vụ.

Đối với phúc lợi, Cơ Hạo được toàn bộ tài nguyên Vu điện rót vào thật ra không để trong lòng.

Về phần nhiệm vụ, Cơ Hạo hiện tại đang lôi kéo Mị Thanh Không và Khoa Phụ Diễm, nghiên cứu vấn đề dùng vu trận khống chế nhiệt độ dịch tôi vào nước lạnh cùng trạng thái biến hóa như thế nào, do đó ở nháy mắt tôi vào nước lạnh khiến vu khí đạt được tính chất tốt hơn.

Đây là một hạng nghiên cứu cực kỳ phức tạp, rườm rà, đã báo bị ở trong tầng trưởng lão Vu điện, Cơ Hạo tự nhiên không lo lắng mình sẽ bị túm ra chấp hành nhiệm vụ.

Nhưng tiếng chuông đã vang lên, bởi giới luật khắc nghiệt của Vu điện, mặc kệ Cơ Hạo đang làm gì, chỉ cần hắn còn là học đồ của Vu điện, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua tập hợp. Vu điện có thể ngoại lệ ở trên một số chuyện quan trọng, đặc thù nào đó, nhưng ở loại phương diện giới luật, điều cấm cơ sở này, cho dù là Tự Văn Mệnh cao tầng như vậy cũng không thể có chút đặc thù.

Sau lưng Lưu Quang Hỏa Dực chấn động, Cơ Hạo mang theo mảng tàn ảnh lớn cấp tốc đi qua trong đường Quý.

Hơn nửa năm dùng lượng lớn vu dược như nhồi cho vịt ăn, toàn bộ mười hai vạn chín ngàn sáu trăm đường kinh lạc trong cơ thể Cơ Hạo đã dấy lên ánh lửa hừng hực, mỗi một đường kinh lạc đều như đốm lửa rạng rỡ sáng lên. Vu lực cường đại hơn Tiểu Vu đỉnh phong cùng cảnh giới ba trăm lần, làm tốc độ Cơ Hạo phi hành nhanh có chút vượt quá lẽ thường, nơi đi qua, rất nhiều học đồ cũng đang hướng về phía trước bay nhanh cũng bị chấn động biến sắc.

Mang theo mảng lớn tàn ảnh, Cơ Hạo giống như một đám lửa nóng cuốn qua hành lang.

Trong một hành lang phân nhánh, hai gã trưởng lão Vu điện mặc đồ đen nhét hai tay ở trong tay áo, trong con ngươi lóe ra hàn quang, lạnh lùng vô tình nhìn Cơ Hạo. Một lão nhân mặc áo dài màu xanh không ngừng chà xát bàn tay, trên bàn tay thô to, khỏe mạnh từng sợi gân xanh không ngừng giật giật, phát ra tiếng vang trầm ‘Phành phành’.

“Thằng nhãi này khó lường. Nửa năm qua, đám lão gia hỏa kia đem nó coi là bảo bối tim gan rồi.” Một lão nhân đồ đen nheo mắt, thấp giọng thở dài: “Nhưng không thể tiếp tục như vậy.”

Lão nhân áo xanh sụp mí mắt, thấp giọng lẩm bẩm: “Lão Câu Xà, Hoành Công Ngư, thằng nhãi này là người Tự Văn Mệnh coi trọng. Ta cũng không ngu vì giúp các ngươi, đi đối nghịch với Tự Văn Mệnh tiểu tử đó.”

Một lão nhân đồ đen ung dung cười, chậm rãi nói: “Lão điểu nhi, thằng nhãi này là tộc nhân Nam Hoang Kim Ô bộ. Trước đó vài ngày, ngươi ra ngoài có việc, cho nên còn chưa biết nhỉ?”

Lão nhân áo xanh khẽ nhíu mày, chậm rãi thẳng thân thể, trong cơ thể hắn truyền đến tiếng xương khớp va chạm ‘Rắc rắc’, có thể nhìn thấy thân hình hắn gầy yếu, thân thể cao ngất, vai rộng hông nhỏ, tỏ ra đặc biệt kiện khang hữu lực. Càng làm người ta giật mình là, độ dài một đôi tay của hắn vượt qua người thường, tất cả đầu ngón tay đều buông đến phía dưới đầu gối.

“Thằng nhãi con Kim Ô bộ. Đã bao nhiêu năm, bọn hắn chưa có tộc nhân được chọn vào Vu điện?” Lão nhân áo xanh cười lạnh lùng, trong con ngươi một mảng tiễn ảnh bắn nhanh qua.

Một lão nhân đồ đen thản nhiên nói: “Tên Cơ Hạo này thực sự rất khá, ngắn ngủn hơn nửa năm thời gian, hắn đã khiến một đám lão gia hỏa yêu thích đến tận xương tủy đối với hắn. Mặc kệ là vận khí, hay là thằng nhãi con này thật sự có năng lực mạnh như vậy, ít nhất lão dược quỷ, lão thợ rèn mấy người bọn họ, thật sự bảo vệ đứa nhỏ này. Mấy cái nan đề trước kia của bọn họ đều đã được giải quyết.”

“Nan đề? Nan đề gì?” Lão nhân áo xanh kinh ngạc nhướng mày.

“Ví dụ như nói, lão thợ rèn đột nhiên rèn ra một trọng bảo cấp Vu Đế đỉnh phong.” Nghe được lời này, lão nhân áo xanh nhíu chặt lông mày.

“Ví dụ như nói, lão dược quỷ rốt cuộc phối ra ‘Canh Hoàn Hồn’. Người chết trận, trong ba canh giờ uống vào canh Hoàn Hồn, có thể khởi tử hồi sinh.” Mặt lão nhân áo xanh chợt cúi xuống, lời lão nhân đồ đen nói khiến toàn thân hắn cũng trở nên âm khí nặng nề.

“Còn có, Mị lão quỷ bên kia, tựa như đã chế ra trữ vật vu khí to cỡ mười căn phòng, hiện tại hắn đang thử chế tác trữ vật vu khí loại lớn phạm vi một dặm. Hình như, cũng là thằng nhóc đó cùng Mị lão quỷ sửa đổi vài cái phù văn cùng tiết điểm trên trận pháp của vu khí.” Lão nhân áo xanh nghe đến đó, hắn rốt cuộc nhẹ nhàng thở dài một hơi, thân thể cao ngất lại hơi còng xuống.

“Còn lại thì không nói… Còn có mấy lão gia hỏa, thời gian gần đây ở trên trình độ vu pháp của mình đều có đột phá thật lớn. Mà bọn họ, đều là sau khi thu tiểu tử này đạt được đột phá.” Một lão nhân đồ đen thấp thỏm lo âu nói: “Đứa bé này, là thiên tài! Hầu như có thể so với vị quý nhân năm đó sáng tạo Vu điện.”

“Vị kia?” Lão nhân áo xanh cười lên trào phúng: “Chỉ bằng đứa nhỏ này? Hắn cũng có thể so sánh với vị quý nhân đó?”

“Hiện tại hắn rất yếu, nhưng ai có thể cam đoan về sau thế nào?” Một lão nhân đồ đen cười tủm tỉm nhìn lão nhân áo xanh: “Câu Xà bộ cùng Hoành Công bộ chúng ta xa xa Bắc Hoang Đại Minh, đứa nhỏ này xuất thân Kim Ô bộ, đối với chúng ta cũng không có gì ảnh hưởng.”

Cười vỗ vỗ tay, hai lão nhân đồ đen đối diện cười, xoay người bước đi, thân hình lóe lên vài cái, nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lão nhân áo xanh nhíu mày, ánh mắt lóe ra lâm vào trong trầm ngâm. Qua rất lâu sau, hắn lặng lẽ thở dài nói: “Hay cho một đứa bé, cho dù không bằng vị quý nhân kia, thiên phú bực này… Sao lại là tạp – chủng Kim Ô bộ, không thể là thằng nhãi con Thập Nhật quốc chúng ta sao?”

Cơ Hạo không biết ba lão nhân tính toán, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất, chạy tới một quảng trường lớn nơi mười con đường chính giao hội trong Vu điện.

Một quảng trường này phạm vi mấy trăm dặm, cao khoảng trăm dặm, trong không gian có ánh sáng xanh mờ tràn ngập trong đó, rõ ràng là dùng vu pháp mạnh mẽ gấp không gian mà chế tạo ra động thiên thế giới. Khi Cơ Hạo đuổi tới, đã có mấy vạn học đồ cách khá gần đến nơi đây, đang phân tán thưa thớt ở chung quanh.

Tên của Cơ Hạo sớm được cao tầng trung tâm Vu điện biết rõ, nhưng hắn và học đồ bình thường không trao đổi, các học đồ ở đây chỉ có số ít mấy người nhìn Cơ Hạo một cái, hắn lại rất thu mình đứng ở bên cạnh quảng trường, vì thế không ai chú ý hắn nữa.

Cơ Hạo vui vì thanh tĩnh, hai tay nhét trong tay áo, sụp mí mắt, toàn tâm thôi diễn kết cấu của vài cái phù văn huyền ảo.

Ở trong điển tịch mật tông kiếp trước, Cơ Hạo từng gặp phù văn tương tự chín phần khảm vào, hiện tại hắn phải làm, chính là đem tri thức kiếp trước cùng hiện tại kết hợp lại, thôi diễn ra kết cấu phù văn hoàn toàn mới, có thể bộc phát ra lực lượng càng thêm cường đại.

Đang lúc xuất thần, một thiếu niên mặc áo trắng, khô gầy, suy yếu, đi đường lảo đảo giống như cành liễu trong gió, cả người tỏ ra uể oải chậm rãi theo đường Quý đi tới.

Nhưng phía sau thiếu niên có mấy thiếu niên cường tráng cao to chạy như điên mà đến, một tay đem thiếu niên áo trắng đẩy bay lên:

“Thái Ti, ngươi phế vật này, cút xa một chút!”

Thiếu niên bay lên, chật vật hướng Cơ Hạo bên này bay tới, đầu va vào trên người Cơ Hạo.

Đang xuất thần Cơ Hạo theo bản năng đỡ thiếu niên, sau đó nhìn về hướng mấy thiếu niên cường tráng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.