Vu Thần Kỷ

Chương 1501: Chương 1501: Thiên Địa Thần Tháp




Ngoài Bàn Cổ thế giới, trong Hồng Mông hỗn độn.

Vũ Dư đạo nhân ngồi ở trên một đài sen màu xanh, trên đầu gối đặt ngang một thanh trường kiếm trong suốt như nước, ngón tay khẽ búng lưỡi kiếm phát ra tiếng kiếm ngân cao vút, khi thì giơ lên hồ lô rượu trút hai ngụm rượu ngon, khi thì cao giọng thét dài vài câu sơn ca tiểu khúc nồng đậm phong vị nhân tộc.

A Bảo, Quy Linh mấy đại đệ tử đứng hầu ở phía sau Vũ Dư đạo nhân, sư tôn hào sảng không gò bó như thế, mấy người bọn A Bảo chỉ có thể là mở to mắt nhìn, hết sức chăm chú quan sát đồng môn sư đệ xa xa tranh đấu với một đám hỗn độn dị thú, tận lực tránh cho ánh mắt rơi ở trên người Vũ Dư đạo nhân.

Mấy vạn môn hạ đạo nhân của Vũ Dư đạo nhân kết thành kiếm trận, các loại kiếm quang như cầu vồng nghìn trượng xé rách hỗn độn, như mưa rơi hướng một đám sinh linh hung hãn lấy hàng chục vạn để tính, hình dạng như khỉ lông vàng chém tới.

Các hỗn độn sinh linh này chiều cao chỉ khoảng ba tấc, lông vàng toàn thân dài cả thước, bôn tẩu như gió, hung hãn tuyệt luân gào thét khàn cả giọng, móng vuốt sắc bén khi vung lên mơ hồ có thể thấy được các tia hàn quang màu vàng lóe ra, đối mặt kiếm quang của đám đông đệ tử Vũ Dư đạo nhân, bọn chúng hung hăng lấy móng vuốt của mình chống chọi, thỉnh thoảng có thể thấy được đốm lửa bắn tung tóe, càng có tiếng đánh leng keng không ngừng truyền đến.

“Móng vuốt sắc bén như vậy, A Bảo à, đợi lát nữa bảo các sư đệ sư muội của ngươi đem móng vuốt bọn súc vật này cắt hết xuống, sau khi trở về, ngươi nỗ lực dùng các móng vuốt này luyện một bộ phi kiếm thượng hảo.” Vũ Dư đạo nhân nheo mắt, chỉ vào một ít môn đồ trong kiếm trận lắc đầu thở dài nói: “Xem xem các sư đệ sư muội này của ngươi, phi kiếm của bọn họ... Cũng có thể gọi là kiếm?”

A Bảo cười khan vài tiếng, sờ mũi nói: “Sư tôn, kiếm của các sư đệ sư muội này, đều là bọn họ dựa theo ngài phân phó, tự tay rèn. Hắc... Tựa như là đơn sơ một chút, bộ dáng cũng xấu một chút, nhưng đệ tử dám cam đoan, đây quả thật là kiếm, tuyệt đối không phải Đại Khảm Đao!”

Mấy đại đệ tử bọn Quy Linh cùng cất tiếng cười lên ‘hắc hắc’.

Khóe mắt Vũ Dư đạo nhân giật giật một hồi, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn A Bảo một cái: “Vi sư là từng nói như vậy, kiếm đạo mà, phi kiếm tùy thân này, tự nhiên là bản thân tự tay rèn tốt hơn. Chẳng qua, vi sư nào có thể ngờ được, trong các sư đệ sư muội này của ngươi, có một số người thiên phú đúc kiếm kém tới mức như vậy?”

Lắc đầu, Vũ Dư đạo nhân lẩm bẩm: “Nếu không, về sau đem môn quy sửa một chút? Môn đồ mới thu nhận sử dụng, đi hải ngoại trước tìm kiếm ngũ kim tinh hoa, đúc cho bổn môn một trăm thanh phi kiếm đủ tư cách, mới xem như chính thức nhập môn?”

Mấy người thầy trò đang lúc nói giỡn, đột nhiên sắc mặt bọn họ đồng loạt biến đổi.

Tu vi đến loại cảnh giới này của bọn họ, bất cứ biến hóa nhỏ bé nào trong minh minh, đều có thể dẫn tới linh giác bọn họ dao động. Giờ phút này Vũ Dư đạo nhân và mấy đại đệ tử đồng thời cảm giác được, có một luồng thiên địa khí vận khổng lồ đột nhiên thêm vào ở trên thân mình.

Một luồng thiên địa khí vận này cho dù là đối với Vũ Dư đạo nhân mà nói, cũng tạo ra tác dụng không phải là nhỏ. Vũ Dư đạo nhân theo bản năng hít sâu một hơi, đỉnh đầu lao ra một đạo hỗn độn khí lưu, mây lành mờ mịt che phủ phạm vi vạn dặm, ba đóa hoa sen trong suốt to lớn không gì so sánh được hiện lên trên mây lành, phát ra vô lượng thanh quang chiếu rọi hỗn độn.

Thân thể Vũ Dư đạo nhân khẽ run rẩy, trên trán hắn thé mà có các tia mồ hôi lạnh chảy ra, hắn chợt quay đầu nhìn về phía Bàn Cổ thế giới, trong con ngươi hắn vô số đường thiên địa đạo văn chợt lóe qua. Trong nháy mắt này, Vũ Dư đạo nhân đột nhiên cảm thấy, màng ngăn cách giữa hắn cùng đại đạo căn bản của Bàn Cổ thế giới đột nhiên mất đi một tầng thật dày.

Đôi mắt hắn, vậy mà có thể trực tiếp nhìn thấy quỹ tích đại đạo căn bản của Bàn Cổ thế giới.

Vô số huyền diệu, vô số huyền cơ như một dòng suối nhỏ trong suốt, phát ra tiếng ồ ồ bị Vũ Dư đạo nhân hấp thu, quanh thân hắn nổi lên một tầng khí tức huyền ảo vô cùng không thể diễn tả, đạo hạnh cảnh giới của hắn vốn đã vạn năm bất động đột nhiên vô thanh vô tức tăng lên một nấc.

Đến cảnh giới bực này của Vũ Dư đạo nhân, đạo hạnh tăng lên một tia, thực lực sẽ tăng trưởng đáng sợ.

Mà giờ phút này một luồng khí vận khổng lồ thêm vào, trong đạo tâm nháy mắt hiểu ra, đạo hạnh tăng lên đâu chỉ một tia? Ít nhất cũng có tiêu chuẩn mười mấy ti. Da mặt Vũ Dư đạo nhân trở nên đỏ đậm một phen, khí huyết toàn thân quay cuồng một trận, thân thể hắn không tự chủ được hơi nhoáng lên.

Đối mặt đạo hạnh đột nhiên tăng trưởng, Vũ Dư đạo nhân còn có thể miễn cưỡng tự giữ, A Bảo, Quy Linh bọn bốn đại môn đồ thì hai chân mềm nhũn, không tự chủ được khoanh chân ngồi xuống. Đôi mắt bọn họ vô thần, cả người ướt đẫm mồ hôi, run rẩy nhìn phương hướng Bàn Cổ thế giới, vô cùng vô tận đạo vận gào thét mà đến, thúc đẩy đạo hạnh của bọn họ hướng về độ cao không lường được nhanh chóng tăng lên.

Đạo hạnh cảnh giới tăng lên vượt qua thần niệm bản thân bọn họ tăng trưởng, bốn đại môn đồ đám A Bảo nhất thời lâm vào vô tận đạo vận, mất đi tri giác đối với tất cả biến hóa ngoài thân.

Đột nhiên, đỉnh đầu A Bảo đạo hạnh hùng hậu nhất hiện lên ba đóa hoa sen, ‘Keng keng’ hai tiếng chuông nặng nề vang lên, trên hai đóa hoa sen trong đó phân biệt có một nam tử trang phục đạo nhân cười lớn nhảy ra.

Hai nam tử nhìn nhau một cái, chắp tay hành một lễ với nhau, sau đó kính cẩn vòng quanh hoa sen xanh Vũ Dư đạo nhân ngồi lễ bái ba lượt, cất tiếng cười to ngồi ở trên hoa sen đỉnh đầu A Bảo.

“Diệu thay!” Vũ Dư đạo nhân vui mừng quá đỗi, nhìn hai nam tử trang phục đạo nhân tựa như người sống ở đỉnh đầu A Bảo vỗ tay cười to.

Lại vài tiếng thét dài truyền đến, trong hoa sen đỉnh đầu ba đại môn đồ bọn Quy Linh cũng có bóng người nhảy ra, bọn họ lần lượt hướng Vũ Dư đạo nhân hành lễ, sau đó ngồi trở lại trong hoa sen trên mây lành.

Trong kiếm trận xa xa, trong mấy vạn môn nhân của Vũ Dư, có hơn một nửa số đệ tử đỉnh đầu đột nhiên có thanh khí tiên quang lao ra, đỉnh đầu bọn họ hoặc nở ra một đóa hoa sen, hoặc có người nở ra hai đóa, ba đóa. Toàn thân bọn họ mồ hôi như mưa rơi, quanh thân chấn động mạnh, trong lúc cầu vồng kiếm bay vút khí thế đâu chỉ tăng cường gấp mười?

Các đạo nhân này vốn đã tới bình cảnh tiết điểm quan trọng nào đó, bọn họ chỉ cần một chút cảm ngộ liền có thể đạo hạnh tiến dài. Nhưng tu luyện khó cỡ nào, ngộ đạo càng gian nan, bọn họ có một số người đã vây ở bình cảnh này mấy trăm năm, hơn một ngàn năm.

Nhưng vô lượng khí vận đột nhiên thêm vào, cảm ngộ của bọn họ đối với thiên đạo đột ngột gia tăng mấy lần, mượn dùng lực lượng thúc đẩy này, bọn họ nhoáng cái đã phá đạo quan đạo hạnh tiến nhanh.

Một chỗ khác trong hỗn độn hư không, Đại Xích đạo nhân nhìn đỉnh đầu môn nhân môn hạ ít ỏi không có mấy đột nhiên nở rộ ra ba đóa hoa sen, không khỏi gật đầu mỉm cười. Hắn trầm ngâm một lát, đưa tay từ trong tay áo lấy ra đại điện đầu mối then chốt Thiên Địa Đại Trận năm đó Huyền Đô đạo nhân từ thiên đình mạnh mẽ lấy đi.

Chỉ tay một cái, tòa đại điện tản mát ra vô lượng tinh quang này ầm ầm tan rã, vô lượng tinh quang xoay tròn bay múa một trận, một lần nữa ngưng tụ thành một tòa bảo tháp tám cạnh cao ba trăm sáu mươi tầng, toàn thân vờn quanh vô số khí lành.

“Huyền Đô à, đi, đem Thiên Địa Thần Tháp này tặng cho Cơ Hạo sư đệ của ngươi. Có tòa thần tháp này, Thiên Địa Đại Trận của thiên đình có thể vận chuyển tùy tâm, hơn nữa... Nhớ nói cho hắn, từ nay về sau, chỉ có tòa Thiên Địa Thần Tháp này có thể điều động Thiên Địa Đại Trận, mạch máu toàn bộ thiên đình, chỉ có một mình hắn nắm giữ.”

Đại Xích đạo nhân cười rất hòa thuận, đưa tay đem tòa bảo tháp này đưa cho Huyền Đô đạo nhân đứng hầu ở một bên.

Huyền Đô đạo nhân mỉm cười, tay trái nâng Thiên Địa Thần Tháp hào quang vạn trượng, đạp một đám mây xanh nhanh chóng hướng Bàn Cổ thế giới quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.