Vu Thần Kỷ

Chương 1211: Chương 1211: Thủ đoạn Thiên Ma




Trong lòng Thạch Long lão nhân có chướng ngại.

Có lẽ chính là vì hắn biết được quá nhiều, cho nên hắn không biết cũng sẽ càng nhiều, vô số ‘Vô tri’ chồng chất ở trong lòng hắn, liền hóa thành vách ngăn thật dày, chặn một bước hắn siêu thoát Vu Đế cảnh.

Rất nhiều năm trước hắn đã là đỉnh phong Vu Đế, hơn nữa là đỉnh phong Vu Đế số một số hai của nhân tộc, nhưng ngai báu Nhân Hoàng cũng đã đổi mới vài đời chủ nhân, hắn vẫn là đỉnh phong Vu Đế, tu vi chưa có nửa điểm tiến bộ.

Cũng là vì hắn biết được quá nhiều, cho nên hắn đỉnh phong Vu Đế này vừa ra tay đã muôn hình vạn trạng, hùng hồn khổng lồ. Trên mỗi một sợi tóc của hắn đều có vô số phù văn nhỏ bé lóe lên, phù văn phụ gia trên mỗi một sợi tóc đều khác nhau, thủy hỏa phong lôi, độc khí đầm lầy, hàn băng cường quang, hắc vụ ảo ảnh...

Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Long lão nhân, cảm giác hắn không phải đang chiến đấu với một người, mà là có hơn một ngàn, trên vạn gã Vu Đế đồng thời hướng hắn ra tay. Các Vu Đế đó tu luyện vu pháp thần thông đều khác nhau, mỗi người đều đang dốc hết toàn lực hướng hắn phát ra một đòn trí mạng.

“Pha tạp... không tinh!” Cơ Hạo ngửa mặt lên trời thét dài, rống lớn ra chỗ thiếu hụt lớn nhất của Thạch Long lão nhân.

Thân thể Thạch Long lão nhân run lên, con ngươi hắn vốn trong veo như nước chợt trở nên đục ngầu không chịu nổi. Cơ Hạo rống to một tiếng vừa lúc xúc động một chỗ quan trọng nhất trong lòng hắn, tâm hắn nháy mắt rối loạn.

Vô số sợi tóc kích động va chạm lẫn nhau, mang theo tiếng kêu chói tai mắt thấy đã tới trước mặt Đế Thuấn cùng Cơ Hạo.

Cơ Hạo cất tiếng cười to, hai tay hắn nhẹ nhàng vỗ, một tiếng ‘Ông’ vang lên, mười ngón tay hắn kéo theo một tầng phấn ánh sáng màu vàng nhợt nhạt, như có vô số điểm sáng nhỏ bé từ trong mười ngón tay hắn phun ra. Điểm sáng màu vàng quay quanh đầu ngón tay hắn xoay tròn bay múa, dần dần ngưng tụ thành một đóa hoa sen màu vàng trong suốt.

Tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe từ trong hoa sen màu vàng truyền đến, từng con chim Cực Lạc kéo lông đuôi thật dài, hoa mỹ, lông chim tráng lệ như phượng hoàng từ trong nhụy hoa sen uyển chuyển bay ra. Những con chim đó hót vui, tận tình dang cánh, khoe ra lông chim hoa mỹ cùng sáng lạn của mình.

Điện phủ phạm vi trăm dặm bị các luồng sáng màu vàng mỹ lệ tràn ngập, trong không khí phiêu đãng mùi thơm tự nhiên của hoa cỏ, bên tai là tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe làm thần hồn người ta rung chuyển, thúc giục người ta buồn ngủ, trước mắt càng có vô số cánh hoa sen màu vàng bán trong suốt dần dần bay xuống.

Từng đợt tiếng phạm xướng như có như không từ giữa không trung vang lên, người ở đây đều nghe được tiếng tụng kinh hùng hồn to lớn đó, nhưng chưa có ai nghe hiểu được tiếng phạm xướng này rốt cuộc đang nói gì —— dù sao ở niên đại này của Đế Thuấn, ‘Phạm xướng’ loại sự vật này căn bản còn chưa nên xuất hiện, lại bị Cơ Hạo vận dụng thủ đoạn kiếp trước làm sớm xuất hiện.

Một thanh âm uy danh nghiêm khoan hậu vang lên trong lòng Thạch Long lão nhân, vang lên ở trong lòng toàn bộ ám vệ trong điện phủ, vang lên trong lòng các chiến sĩ tinh nhuệ ánh mắt năm màu mê ly kia.

Thân thể Thạch Long lão nhân chấn động, tất cả tóc của hắn chợt ngưng trệ giữa không trung không hề nhúc nhích; toàn bộ ám vệ trong điện phủ đồng thời lộ ra nụ cười mỉm, các ám vệ quanh năm suốt tháng chuyên môn phụ trách sao chép quyển trục da rồng không có sức chiến đấu quá mạnh mẽ, bị Cơ Hạo thi triển bí pháp phá hủy, bọn họ liền đều ngã cắm xuống đất ngủ mất.

Đối với hơn vạn ám vệ chiến sĩ mặc trọng giáp, đã bị Vực Ngoại Thiên Ma nhập vào kia mà nói, Cơ Hạo thi triển ra tiếng phạm xướng trở thành câu hồn ma âm của bọn họ —— Bàn Cổ Chung lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo, ngón tay Cơ Hạo nhẹ nhàng gõ Bàn Cổ Chung, tiếng chuông ngân nhỏ bé lẫn vào trong tiếng phạm xướng, lặng lẽ đánh về phía các ám vệ chiến sĩ đó.

Hơn vạn chiến sĩ tinh nhuệ đồng thời miệng phun máu tươi, trong mắt bọn họ phun ra lửa năm màu, gương mặt vặn vẹo giống như lệ quỷ.

“Đồ chết tiệt! Thạch Long, ngươi đáng chết!” Mặt Cơ Hạo mỉm cười, thanh âm trong miệng lại thê lương như u hồn vạn năm rú thảm.

Đôi mắt các chiến sĩ tinh nhuệ kia phun lửa, nháy mắt nung chảy đôi mắt bọn họ, xuyên thấu qua hốc mắt trống rỗng của bọn họ. Cơ Hạo kinh ngạc giận dữ đan xen phát hiện, huyết nhục tinh khí của các ám vệ chiến sĩ đó đã sớm bị Vực Ngoại Thiên Ma nhập vào cắn nuốt hết, thân thể bọn họ hiện nay chỉ còn lại có một cái túi da trống rỗng.

Hai tay kết ấn, thi triển hàng ma đại thần thông của đạo môn, Cơ Hạo giận quát một tiếng, hai tay vỗ mạnh vào trên Bàn Cổ Chung.

Một tiếng chuông ngân kinh thiên động địa, điện phủ nội toàn bộ bàn thượng quyển trục da rồng, toàn bộ bàn đồng thời băng giải, hóa thành vô số mảnh vỡ chung quanh bay múa.

Giáp trụ trên người hơn vạn chiến sĩ tinh nhuệ bị phụ thể đoạt xá ầm ầm sụp đổ, làn da họ nứt thành mảnh vỡ khoảng một tấc, lộ ra các mảng ánh lửa năm màu vặn vẹo trong cơ thể. Bàn Cổ Chung nổ vang từng tiếng, ánh lửa năm màu kịch liệt mấp máy, giống như ánh nến trong cơn lốc nhanh chóng ảm đạm đi.

“Đây là vô thượng bí công của tộc ta!” Hai nam tử thanh niên bên người Thạch Long lão nhân nhìn Cơ Hạo dị thường khiếp sợ khàn giọng rống giận: “Ngươi sao lại học được bí pháp của tộc ta? ngươi, ngươi... không lẽ, ngươi không chỉ có đánh lui ba người bọn Ảnh tôn...”

Trong đôi mắt Cơ Hạo lóe ra kỳ quang hai màu vàng bạc, hắn lạnh giọng quát: “Ta không chỉ có đánh bại ba người bọn hắn, ta còn đã cắn nuốt bổn nguyên lạc ấn, cùng tất cả tri thức, tất cả từng trải của bọn hắn, đều bị ta cướp lấy.”

Hai nam tử thanh niên liếc nhau một cái, bọn họ đồng thời hét một tiếng giận dữ, thân thể một người bên trái chấn động, túi da chợt nổ thành vô số làn khói lửa năm màu phun ra, từ trong túi da sụp đổ, một bóng người toàn thân ánh vàng rực rỡ có ba đầu tám tay, quanh thân treo các chuỗi ngọc bảo châu dần dần hiện lên.

Một người bên phải cũng thét dài một tiếng, sau khi túi da nổ thành phấn, từ trong túi da của hắn lao ra một con rồng khổng lồ thân dài trăm trượng, toàn thân trắng như bạc. Con cự long này nửa thân trên là bóng người, nửa thân dưới là thân rồng, nửa thân trên hình người là bốn mặt sáu tay, sáu cánh tay phân biệt cầm một thanh trường mâu tức giận nhìn Cơ Hạo.

Con ngươi Cơ Hạo co lại, hai thằng cha này, bọn hắn thế mà đều giống với Ảnh tôn, là đại năng đã siêu thoát sắc tướng, đạt tới bổn tướng biến hóa.

“Được lắm, hãy để ta tới thử thủ đoạn của các ngươi!” Cơ Hạo cất tiếng quát to, đỉnh đầu đồng thời tế ra Bàn Cổ Chung, Thái Cực Càn Khôn Kính. Bàn Cổ Chung phóng ra các luồng khí hỗn độn đem hắn và hai Vực Ngoại Thiên Ma bao phủ ở trong, Thái Cực Càn Khôn Kính phát ra một mảng lớn thần quang mê ly che chắn tầm mắt người ngoài.

Chờ lúc khắp trời đều là thanh quang loá mắt, không ai có thể thấy rõ hình ảnh trong chiến đoàn, Cơ Hạo không chút do dự tế ra cái đỉnh tròn năm màu, đem nó hóa thành một vòng xoáy năm màu, thừa dịp hai Vực Ngoại Thiên Ma không chú ý, đem thằng cha nửa rồng nửa người kia bọc vào.

Không để một Ma tôn ba đầu tám tay còn lại cứu viện, Cơ Hạo cầm Thái Cực Thần Phong cuộn người lao lên, hướng Ma tôn đâm chém mãnh liệt một trận.

Khác với kiếm thế ngày thường đến thẳng đi thẳng, hôm nay Cơ Hạo lúc vung kiếm, bên người có vô số tầng ảo giác kéo dài mà sinh, kiếm thế của hắn cũng thoắt ẩn thoắt hiện làm người ta không thấy rõ, không cẩn thận sẽ dính một kiếm của hắn.

Cơ Hạo đã bắt đầu thử đem các loại bí pháp thần thông của Vực Ngoại Thiên Ma dung nhập trong đạo pháp nhà mình. Đạo của Vực Ngoại Thiên Ma tất nhiên là bàng môn tà đạo, nhưng uy lực không phải nhỏ, tất nhiên không thể làm đại đạo căn bản, nhưng cũng có thể làm pháp môn phụ trợ chứng đạo.

Thạch Long lão nhân rốt cuộc phục hồi tinh thần, hắn lớn tiếng quát: “Tiểu nhi vô lễ, ngươi sao dám răn dạy lão phu?”

Thạch Long lão nhân đang muốn tiếp tục hướng Cơ Hạo ra tay, một tiếng thở dài truyền đến, Đế Thuấn đã chắn trước mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.