Vu Thần Kỷ

Chương 1690: Chương 1690: Thực lực đáng sợ




Lắc lắc cánh tay có chút bủn rủn, Cơ Hạo nhíu mày.

Xương ngón tay tay trái có chút rạn nứt, vết thương nhỏ mà thôi. Phiền toái là hắc lực dây dưa trong vết thương, hắc lực đang đấu đá với hủy diệt chi lực. Hắc lực như giòi trong xương, quấn quanh ở trên vết thương gắt gao không lùi, như một đàn chó điên điên cuồng cắn xé vồ vập với hủy diệt chi lực trong cơ thể Cơ Hạo.

“Đồ chết tiệt, khí lực ngươi không nhỏ.” Cơ Hạo dùng sức lắc lắc cánh tay một phen, trong ngọn lửa màu đen hủy diệt đại đạo biến thành chợt mang theo một tầng vàng rực. Chín vầng mặt trời trong cơ thể đồng thời phun ra vô lượng hào quang, hủy diệt chi lực cùng thái dương chân hỏa liên hợp phát động, hắc khí quấn quanh phụ cận vết thương kịch liệt mấp máy, bị luyện hóa từng chút một.

Hủy diệt chi lực tất nhiên uy lực cực lớn, trong ma khí đến từ Nguyên Thủy Ma Tôn cũng chất chứa một tia hủy diệt chân ý, cho nên hủy diệt chi lực muốn mài mòn ma khí cũng không dễ dàng. Ngược lại là thái dương chân hỏa thuần dương thuần cương, chính là thiên địch của hắc khí, hai loại lực lượng liên thủ, lúc này mới đem ma khí xâm nhập trong cơ thể Cơ Hạo dần dần mài mòn.

“Chỉ là thân thể xương giòn một chút!” Một tia ma khí cuối cùng bị triệt để xua tan, vết rạn trên xương ngón tay chớp mắt được chữa lành, Cơ Hạo cười lạnh nhìn Vu Bật, khinh miệt lắc lắc đầu. Tay phải Vu Bật vặn vẹo quỷ dị, cánh tay hắn ít nhất bị Cơ Hạo đánh thành mười bảy mười tám đoạn.

“Thân thể của ta xương giòn một chút?” Vu Bật kiêu căng nhìn Cơ Hạo, khinh miệt lắc lắc đầu tương tự. Vẻ mặt hắn rất quái dị, giống như thấy được một con ếch ngồi ở đáy giếng, nghe được hắn đang tự tiện đàm luận bầu trời chỉ rộng lớn bằng miệng giếng.

Cánh tay rung lên, ‘Rắc rắc’ vài tiếng, cánh tay Vu Bật nháy mắt khôi phục. Từng luồng hắc khí giống như lửa, như nước chảy vờn quanh thân thể hắn sôi sục lên, phía sau hắn một bức tượng đen mười ba đầu, ba mươi sáu cánh tay vô thanh vô tức hiện lên, khí tức của Vu Bật nhất thời lại dày nặng thêm vài phần.

Hư không bên người Vu Bật khẽ run rẩy, hắc khí đang ăn mòn hư không, phàm là không gian bị ăn mòn đều hóa thành hạt nhỏ bé màu đen bị thân thể Vu Bật cắn nuốt, ở trong lò luyện màu đen lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn chuyển hóa thành rèn luyện một phen, sau đó hóa thành ma khí màu đen tràn đầy toàn thân.

Vẫy vẫy lá cờ nhỏ trong tay, Vu Bật có chút hưng phấn nhìn Cơ Hạo liên thanh cười dữ tợn: “Thằng nhãi Cơ Hạo, hôm nay nếu dùng thuật pháp đối phó ngươi, đây là bắt nạt ngươi. Hôm nay, cho ngươi kiến thức một chút vô thượng ma thể của chúng ta lợi hại. Đánh gãy xương cốt toàn thân ngươi từng tấc một, thanh âm đó nhất định đặc biệt mê người êm tai.”

Cười ‘hắc hắc’ vài tiếng, thân thể Vu Bật nhoáng lên một cái, hư không lại xảy ra vặn vẹo, chiết xạ kỳ dị, Vu Bật chợt xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạo, tay phải hắn nhoáng lên một cái, cánh tay như nhựa cao su dinh dính mấp máy, nháy mắt liền biến thành một thanh trường kiếm dài đến sáu thước, hai bên dày đặc răng cưa, mang theo tiếng rít chói tai hướng cánh tay Cơ Hạo chém xuống.

Cơ Hạo cất tiếng thét dài, hắn thu hồi Bàn Cổ Kiếm, hai nắm tay như sao băng hướng tay phải dị biến của Vu Bật nghênh đón.

Không dùng thuật pháp, mà là dùng lực lượng thân thể cứng đối cứng sao? Đổi làm Vu Bật trước kia, hắn khẳng định sẽ không làm ra lựa chọn như vậy ngu xuẩn, dù sao Vu Bật là vu sư thân thể gầy yếu, mà không phải chiến sĩ tung hoành như gió ở trên chiến trường. Hiện tại Vu Bật có tự tin dùng thân thể cứng đối cứng tác chiến với Cơ Hạo, Cơ Hạo mừng rỡ làm bạn với gã chơi đùa chút, thuận tiện kiến thức một chút uy lực của cái gọi là vô thượng ma thể.

Một tiếng ‘Đang’ vang lên, hai nắm tay Cơ Hạo nháy mắt cùng trường kiếm cánh tay Vu Bật biến thành va chạm mấy vạn lần.

Tay phải Vu Bật hóa thành vô số kiếm ảnh màu đen rợp trời rợp đất hướng Cơ Hạo đâm xuống, hai nắm tay Cơ Hạo mang theo một mảng quyền ảnh màu đen hung hãn nghênh đón. Kiếm ảnh cùng trọng quyền va chạm lẫn nhau, tiếng va đập dày đặc nối liền một mạch, trên nắm tay Cơ Hạo có các đốm lửa không ngừng phun ra.

Chợt Cơ Hạo rống to một tiếng, nắm tay phải của hắn kéo một đường cong, Ích Địa Nhất Kích mang theo sức bạo phát nháy mắt gấp ngàn vạn lần gào thét đánh ra.

Một tiếng nổ lớn truyền đến, trường kiếm cánh tay phải Vu Bật biến thành ầm ầm tan rã, mảng lớn dịch đặc màu đen bắn tung tóe. Vu Bật hự một tiếng, trên mặt hiện ra một tia biểu cảm cực độ thống khổ vặn vẹo, thân thể như đạn pháo rời khỏi nòng bị lực lượng cực lớn chấn động hướng về phía sau gào thét bay ra, đầu đập thật mạnh vào trên Vu Môn dày nặng.

Trên Vu Môn to lớn, cái đầu quỷ thần đầm đìa máu kia bộc phát ra huyết quang loá mắt, một quầng sáng thật dày chặn thân thể Vu Bật. Vu Bật ‘Bốp’ một phát va vào trên quầng sáng, tứ chi dính phẳng ở trên quầng sáng, cả mảng lớn nước tương dinh dính màu đen không ngừng từ trong cơ thể hắn phun tung toé.

“Đáng chết!” Vu Bật phẫn nộ rít gào một tiếng, cánh tay phải của hắn bị Cơ Hạo bạo kích ra ngoài dự liệu đánh cho vỡ nát tận vai, hung hăng va chạm một lần với Vu Môn, xương trong người Vu Bật gãy mất bảy tám phần, toàn bộ như một vũng bùn nhão chậm rãi từ quầng sáng hướng mặt đất trượt xuống.

“Đồ chết tiệt!” Vu Bật rít gào một tiếng nữa, chất lỏng sền sệt màu đen hắn phun tung toé ở trong không khí nhanh chóng hướng hắn bay trở về, không ngừng hòa tan về thân thể. Cánh tay phải vỡ nát của hắn nhanh chóng trọng sinh, mấy nhịp thở ngắn ngủn cánh tay phải của hắn đã một lần nữa mọc ra.

Cơ Hạo lắc lắc đầu, hắn đang muốn mở miệng, hai vị thái thượng trưởng lão cũng hóa thân thành ma bên người Vu Bật cùng cất tiếng thét dài, phía sau bọn họ có hư ảnh Nguyên Thủy Ma Tôn mười ba đầu ba mươi sáu cánh tay dần dần hiện lên. Thân thể bọn họ nhoáng lên một cái, hư không xảy ra vặn vẹo, chiết xạ kỳ dị, bọn họ nháy mắt đến phía sau Cơ Hạo, cánh tay phải một người hóa thành cây rìu lớn, cánh tay phải một người hóa thành búa tạ, kéo quang ảnh đầy trời hướng Cơ Hạo đánh xuống.

Cơ Hạo ngửa mặt lên trời thét dài, xoay người lại hai nắm đấm đồng thời đánh ra.

Hai nắm tay mang theo hai đường cong bạo ngược mà cương mãnh, Ích Địa Nhất Kích toàn lực đánh ra, cánh tay Cơ Hạo bành trướng quái dị, cánh tay chợt biến thành to gấp ba ngày thường. Hư không phía trước nắm tay của hắn hoàn toàn vỡ nát, nắm tay và hư không gấp gáp ma sát, ở mặt ngoài nắm tay của hắn thậm chí nảy sinh ra ngọn lửa màu đen.

Vang ‘Thùng thùng’ hai tiếng, hai vị sơ vu thái thượng trưởng lão rú thảm thiết, bọn họ giống như Vu Bật cánh tay phải vỡ nát, rú thê thảm bị một quyền của Cơ Hạo đánh bay. Nhưng ma thể của bọn họ quả nhiên kiên cố dị thường, cùng lúc bọn họ bị đánh bay cánh tay phải đã mấp máy mọc lại, khi bọn họ ở ngoài năm sáu trăm dặm ổn định thân thể, toàn bộ thương thế của bọn họ đều đã triệt để khôi phục.

Vu Bật cất tiếng thét dài, hai vị thái thượng trưởng lão hô ứng nhau từ xa, ba cái bóng người kéo theo vô số tàn ảnh, giống như dã thú phát cuồng hung hãn không sợ chết hướng Cơ Hạo xông lên.

Bóng kiếm, bóng rìu, bóng chùy bay loạn đầy trời, tần suất công kích của ba người nhanh đến cực điểm, vòng quanh Cơ Hạo điên cuồng oanh tạc một trận.

Cơ Hạo dốc hết toàn lực vung hai nắm đấm ngăn cản ba người công kích, nhưng dần dần, hiệu suất ngăn cản của Cơ Hạo không theo kịp tần suất công kích của ba người, dần dần có công kích đột phá phòng ngự của hắn, rơi ở trên người hắn.

Ba người công kích càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng quỷ dị, đột nhiên Cơ Hạo không kịp đề phòng một cái, công kích của Vu Bật vô cùng tà quỷ vòng qua công kích của hắn đánh ở trên ngực hắn. ‘Thùng thùng’ mấy ngàn lần tiếng vang trầm nối liền một mảng, xương ngực Cơ Hạo phát ra tiếng vỡ vụn ‘Răng rắc’, bị Vu Bật đánh mạnh một trận bay xa mấy trăm dặm.

‘Oành’ một tiếng vang lớn, thân thể Cơ Hạo đập nát một ngọn núi lớn, chật vật nằm ở trong hố to thân núi sụp đổ lưu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.