Vu Thần Kỷ

Chương 125: Chương 125: Tranh chấp




Chúc Dung thần quốc, đỉnh núi cao, mây lửa vờn quanh đầy trời.

Chúc Dung Đồng Cung hai tay chắp sau lưng đứng ở bên cạnh tuyệt bích, mang theo một tia cười nhìn đại quân mênh mông cuồn cuộn bên người không ngừng ngang qua.

Chúc Dung Thiên Mệnh đứng ở phía sau Chúc Dung Đồng Cung, không cho là đúng nhìn những Chúc Dung thần quân đó cưỡi rồng lửa, hoặc là khống chế chiến xa bốn bánh bay qua không trung. Hỏa Thần Chúc Dung đi xa Bồ Phản, tất cả công việc Chúc Dung thần quốc đều có Chúc Dung Đồng Cung nắm giữ thay, Chúc Dung thần quân quân đoàn chính quy mạnh nhất thần quốc này, cũng chỉ có Chúc Dung Đồng Cung mới có thể điều động.

Trong con ngươi hiện lên một mảng tham lam, Chúc Dung Thiên Mệnh ra vẻ cười nhạt nói: “Đại ca, vẻn vẹn một tên Cơ Hạo, nhãi ranh răng cũng chưa mọc đủ, ngươi hậu đãi hắn như vậy làm chi?”

Vẻ mặt Chúc Dung Đồng Cung không thay đổi một chút nào, nhẹ nhàng thản nhiên nói: “Trẻ con răng cũng chưa mọc đủ, ở trong tay hơn một ngàn ác quỷ Già tộc, cứu ra Man Man. Lão thất, ngươi lúc mười mấy tuổi nếu đụng phải loại chuyện này, sợ là đã sớm bị người ta băm thành thịt vụn.”

Chúc Dung Thiên Mệnh chợt biến sắc, phẫn nộ hừ một tiếng: “Ta huyết mạch thần tộc, thần lực tăng lên tự nhiên rất chậm chạp, có thể so sánh với đám mọi rợ Man hoang đó sao?”

Chúc Dung Đồng Cung nhẹ nhàng nói: “Vậy ngươi cũng không bằng hắn, đây là nhân tài, nhân tài thì phải được hậu đãi, đây là phụ thần nói. Thiên địa không yên, thiên hạ đại loạn, Nam Hoang ta có thể an phận ở một góc, là vì phụ thần chưa từng keo kiệt bồi dưỡng bất cứ một một nhân tài hữu dụng nào.”

Dừng chút, Chúc Dung Đồng Cung cười nói: “Đương nhiên, Cơ Hạo cho dù là kẻ ngốc, ta cũng muốn giúp hắn. Bởi vì hắn, đã cứu Man Man… Man Man cùng một mẹ với ta. Cho nên ta xuất động Chúc Dung thần quân càng hợp tình hợp lý.”

Chúc Dung Thiên Mệnh trầm mặc không nói, ngẩng đầu, nhìn về phía một đám mây lửa chân trời rất xa, khóe miệng mang theo một tia cười giả tạo tà mị.

Nhưng rất nhanh, Chúc Dung Đồng Cung lại mở miệng: “Lão Thất, bắc cương của Nam Hoang, là địa bàn của ta, đây là chuyện phụ thần định ra. Tất Phương bộ, cũng là thần thuộc của ta, bọn họ thế mà đầu phục ngươi, đây là phản bội, cho nên Tất Phương bộ phải bị trừng phạt. Vạch ra một nửa địa bàn của bọn họ bổ sung cho Hỏa Nha bộ, đây là quyết định của ta.”

Sắc mặt Chúc Dung Thiên Mệnh chợt biến đổi, nhưng không đợi hắn mở miệng, Chúc Dung Đồng Cung đã một tay đặt ở trên vai hắn, một lực lượng khổng lồ áp bách xuống, xương khớp toàn thân Chúc Dung Thiên Mệnh liên tục vang ‘rắc rắc’, gương mặt hồng nhuận chợt biến thành một mảng trắng bệch.

“Lão Thất! Tất Phương bộ là thứ của ta! Từ nhỏ ngươi đã thích tranh đồ với ta, nhưng ngươi còn nhớ, mỗi lần ta đều đem ngươi đánh thành bộ dáng gì không? Đã lâu không bị đánh, ngươi nhắm chừng là quên rồi!”

Chúc Dung Đồng Cung cười một tiếng quái dị, bóp chặt cổ Chúc Dung Thiên Mệnh, hung hăng đem hắn ném xuống khỏi vách núi dựng đứng.

Vách núi dựng đứng này cao tới trăm dặm, Chúc Dung Đồng Cung dùng sức ném, Chúc Dung Thiên Mệnh rít lên một tiếng, kéo theo một đạo hồng quang như sao băng rơi xuống đất, hung hăng rơi xuống vách núi. Nổ vang một tiếng, đại địa phạm vi ngàn dặm kịch liệt lay động. Chúc Dung Đồng Cung ném một cú này, Chúc Dung Thiên Mệnh ở dưới đất đập ra một cái hố to rộng vài dặm, sâu tới mười mấy dặm. Trong cái hố toàn bộ nham thạch, bùn cát đều nháy mắt hoá khí, một chút cặn cũng không có.

Chúc Dung Thiên Mệnh phun ra từng ngụm từng ngụm máu, chật vật nằm trong hố to không thể động đậy.

Trong con ngươi Chúc Dung Đồng Cung ánh lửa lóe lên, ở trên cao nhìn xuống quan sát Chúc Dung Thiên Mệnh, thản nhiên nói: “Lão Thất, ta vẫn thích cái tên ban đầu của ngươi. Cái gì Thiên Mệnh thái tử. Tên này quá khó nghe. Chẳng qua, ngươi đã thích cái tên này, đại ca cũng tùy ngươi.”

Nhẹ nhàng bâng quơ vung tay, Chúc Dung Đồng Cung lạnh nhạt nói: “Thần chúc (chúc: thuộc hạ) trong cung Thất thái tử vô năng, không thể khuyên can chủ nhân nhà mình theo khuôn phép. Tất cả đều có tội. Đi một đội người, đem toàn bộ thần chúc trong cung thất thái tử chém hết, người nhà của tất cả, biếm hết làm nô lệ, đi đi!”

Dạ một tiếng, mấy vạn thần vệ cưỡi rồng lửa bay lên trời, chậm rãi hướng xa xa bay đi.

Nằm trong hố to, xương cốt toàn thân gãy mất vài cái Chúc Dung Thiên Mệnh lại nôn ra một ngụm máu, dứt khoát nhắm mắt lại không nhúc nhích nữa.

Chúc Dung Đồng Cung cúi đầu nhìn đệ đệ nhà mình, thản nhiên cười nói: “Lão Thất, ta nói rất nhiều lần rồi, không được cướp đồ của ta. Ta mới bế quan ba năm, người Tất Phương bộ đã đầu nhập vào ngươi… Bọn ngu xuẩn này, giữ bọn hắn lại còn có tác dụng gì?”

Tay áo vung lên, trước mặt một ánh lửa phóng lên cao, một cánh cửa bằng lửa từ từ mở ra, Chúc Dung Đồng Cung bước vào cửa lửa, thân hình ở trong cửa lửa dần dần tiêu tán.

Cửa lửa tán đi, nằm trong hố to Chúc Dung Thiên Mệnh đột nhiên mở mắt, chậm rãi đứng dậy, hoạt động gân cốt toàn thân một phen. Một mảng ánh sáng nhàn nhạt quanh quẩn ở ngoài thân Chúc Dung Thiên Mệnh, vết máu toàn thân nhanh chóng biến mất, không bao lâu thương thế trong cơ thể Chúc Dung Thiên Mệnh khôi phục toàn bộ.

“Đại ca, bế quan ba năm, thần lực của ngươi mới gia tăng một chút như vậy?”

“Ngươi là thật sự chỉ có chút thu hoạch như vậy, hay là ngươi cũng đang diễn trò? Hắc, lần này đánh ta không đau không ngứa, còn không bằng lúc còn nhỏ ta và ngươi tranh đoạt mấy nữ phó mỹ mạo đó, ngươi đánh gãy xương cốt cả người toàn thân ta đau đớn!”

“Xùy, Thiên Mệnh thái tử cái xưng hô này ngươi bất mãn sao? Nhưng Chúc Dung Thiên Mệnh ta chính là thiên mệnh gửi gắm, số mệnh đã định trở thành thiên địa chi chủ, Chúc Dung Đồng Cung ngươi không phải là có mẫu thân tốt, có mẫu tộc tốt chiếu cố sao? Bỏ qua những cái này, ngươi tính là cái rắm!”

Nhổ thật mạnh một cục đờm xuống đất, Chúc Dung Thiên Mệnh cắn chót lưỡi, bức ra một ngụm máu tươi bôi ở trên mặt, thất tha thất thểu nâng một đám mây lửa bay lên trời, chậm rãi hướng phương hướng cung điện nhà mình bay đi.

Trong Thiên Mệnh cung quy mô không ở dưới Man Man cung máu chảy thành sông, vô số đầu người quay cuồng ở dưới đất.

Làm Chúc Dung thất thái tử đã trưởng thành, Chúc Dung Thiên Mệnh có được quyền lực tự tổ chức thành viên của mình, tự xây thần quân, trong Thiên Mệnh cung, chỉ cần thần tử xử lý tất cả công việc lớn nhỏ trong lãnh địa khổng lồ cho Chúc Dung Thiên Mệnh đã có gần vạn nhân, khác nữ phó, nô lệ sổ lấy mười vạn kế, cũng có vô số thần vệ, thần quân ngày đêm thay phiên công việc tọa trấn.

Nhưng Chúc Dung Đồng Cung phái thần quân chiến sĩ vừa đến, một khối Hỏa Thần Lệnh treo cao không trung, toàn bộ người từ trên xuống dưới trong Thiên Mệnh cung tất cả đều ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất, mặc cho Chúc Dung thần quân chiến sĩ đem bọn họ kéo từng người ra một đao chém chết.

Máu tươi nóng hầm hập ở trên đất đọng thành dòng suối nhỏ, hội tụ thành con sông, theo bậc thang trước Thiên Mệnh cung chảy xuống.

Vô số đầu người lăn lung tung khắp cung điện, có Đại Vu tế của Chúc Dung thần quân cầm các loại vu phiên, đem toàn bộ linh hồn nhét hết vào trong vu phiên, ngày sau đem bọn họ luyện hóa, uy năng vu phiên này lại có thể gia tăng một mảng lớn.

Chúc Dung Thiên Mệnh ‘lảo đảo’ bay đến trước Thiên Mệnh cung, giơ tay áo che mặt cất tiếng khóc rống, rơi lệ đầy mặt quỳ rạp xuống đất, thống khổ có thể lấy đầu chạm đất, trán đập mặt đất vang lên ‘Thùng thùng’.

Nhưng dưới tay áo che lấp, trên khuôn mặt tuấn tú của Chúc Dung Thiên Mệnh lại đầy một mảng đắc ý cười lạnh.

“Giết tốt, giết hết tốt. Bọn khốn kiếp này ai cũng vô năng, bên trong ít nhất có một nửa số người đều là tai mắt của huynh đệ khác, giết sạch rồi, không thể tốt hơn. Giết sạch sẽ, về sau thần chúc của ta sẽ đều là tâm phúc của ta.”

Máu tươi cuồn cuộn theo bậc thang chảy xuống, chảy tới bên người Chúc Dung Thiên Mệnh, đem toàn thân hắn đều ngâm ở trong máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.