Vu Thần Kỷ

Chương 1477: Chương 1477: Tụ quang một kích




“Ở dưới sự quan sát của thế giới ý chí, đánh chết dân bản xứ được nó ân sủng! Đây là hưởng thụ săn bắn chí cao vô thượng! Đây mới là chinh phục, đây mới là thống trị, đây mới là quyền lực chí cao vô thượng, quyền lực vượt lên trên thế giới ý chí!”

Xích Lôi vung đại kiếm răng cưa, quanh thân phun trào khí tức giết chóc cùng bạo lực riêng của Xích Nhật Bàn Ngu thế giới, như một vầng mặt trời màu đỏ rực thiêu đốt, nháy mắt vượt qua khoảng cách ba ngàn trượng giữa hắn cùng mấy bá hầu nhân tộc, lao tới phía sau bọn họ cách không đến trăm trượng.

Đại kiếm răng cưa màu đỏ tươi vung lên không trung, thời điểm Xích Lôi xông qua một khoảng cách này, gần ngàn chiến sĩ nhân tộc tinh nhuệ ven đường không có sức phản kháng bị hắn một kiếm đánh chết. Ba vị Vu Vương, ba mươi tám Đại Vu, chín trăm bốn mươi ba chiến sĩ tinh nhuệ, bọn họ chưa thể thấy rõ bóng người Xích Lôi, đầu đã theo một mảng lớn máu tươi bay lên trời.

“Giết chóc với bạo lực, lực lượng cường đại nhất thế gian!” Xích Lôi vui vẻ lớn tiếng thét dài, khí tức giết chóc quấn quanh ở phụ cận đại kiếm của hắn, máu hắn đang sôi trào, lực lượng của hắn đang cấp tốc tăng lên, giết chóc gần ngàn người làm hắn chiếm được càng nhiều Xích Nhật chi lực hơn, lực lượng của hắn tăng lên tới cực hạn của bản thân, sau đó đột phá cực điểm này, tăng lên tới gấp lực lượng bản thể của hắn khoảng ba lần.

Xích Nhật ban ân, khiến Xích Lôi có được lực lượng gấp ba trạng thái đỉnh phong của mình!

Giết chóc càng nhiều, phương thức giết chóc càng bạo lực, Xích Lôi có thể có được lực lượng càng thêm cường đại, đây mới là tinh túy của Xích Nhật chi lực, đây cũng là khác biệt lớn nhất giữa thượng đẳng quý tộc thật sự của Bàn Ngu thế giới cùng Bì Thỉ Nu đám hạ đẳng quý tộc sinh ra ở ngoài Bàn Ngu thế giới.

Xích Lôi cười điên cuồng giơ trường kiếm, nhắm ngay một bá hầu nhân tộc được thiên địa công đức kim quang bao phủ bổ mạnh xuống.

Giờ khắc này ánh sáng màu đỏ đầy trời, mặt trời Bàn Cổ thế giới đã hoàn toàn lao ra khỏi đường chân trời phía đông, ánh mặt trời vô biên vô lượng chiếu khắp đại địa, tất cả sự vật trong thiên địa đều phủ lên một tầng viền vàng đẹp đẽ sạch sẽ.

Cách Xích Lôi hơn trăm dặm, Cơ Hạo vui vẻ nhìn Bàn Cổ Chung và Bàn Cổ Kiếm lơ lửng ở trước mặt.

Bàn Cổ Chung trước sau như một là bộ dáng xám xịt không chút hào quang kia, dung hợp Thái Cực Pháp Y và Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh, khí tức của Bàn Cổ Chung cường đại thêm rất nhiều, trên thân chuông phong cách cổ xưa dày nặng, mơ hồ có các vòng khí tức kỳ dị xoay quanh lưu chuyển.

Bàn Cổ Long Văn ban đầu, nay là Bàn Cổ Kiếm cũng mất đi toàn bộ hào quang, như Bàn Cổ Chung, thân kiếm tạo hình phong cách cổ xưa mà trôi chảy, xám xịt không thấy chút hào quang. Bề mặt thân kiếm không có bất cứ hoa văn trang trí nào, lại mơ hồ lộ ra một ý nhị không ten làm tim người ta đập nhanh.

Cơ Hạo nắm Bàn Cổ Kiếm, nheo mắt hướng hư ảnh trong thần hồn không gian cười to: “Rìu? A cha ta có lẽ thích kiểu đó, nhưng ta học là kiếm đạo. Không có cách nào cả, sư tôn truyền xuống là Vũ Dư kiếm đạo, không phải là Vũ Dư phủ đạo!”

Xuyên thấu qua mắt Cơ Hạo, hư ảnh rất tiếc hận nhìn Bàn Cổ Kiếm: “Kiếm này thật ra cũng không tệ, vẫn so ra kém cây đại phủ năm đó khai thiên. Tiểu gia hỏa, ta muốn nói cho ngươi, dùng rìu chém người cảm giác sảng khoái nhất, đó mới là binh khí thích hợp nhất cho nam nhân... Kiếm sao, hắc, có chút đàn bà!”

Cơ Hạo muốn hộc máu, hư ảnh mấy năm nay đã học được cái xấu rồi.

Hắn dám đem lời này nói với Hiên Viên thánh hoàng? Người ta cũng là cao thủ dùng kiếm, không đúng sao? Một thanh Hiên Viên kiếm của hắn giết chóc vô số, đã chặt đầu bao nhiêu dị tộc cùng yêu ma quỷ quái?

Chợt, khí huyết Cơ Hạo sôi trào một trận, trong minh minh thiên địa ý chí kinh động hắn. Tuy Cơ Hạo đã đem toàn bộ công đức chi lực cầm đổi lấy mảnh vỡ thân thể năm đó Bàn Cổ lưu lại trước khi ngã xuống, giờ phút này Cơ Hạo vẫn bảo trì liên hệ linh hồn chặt chẽ nhất với Bàn Cổ thế giới.

Ánh sáng Bàn Cổ Thái Dương chiếu rọi khắp trời. Giờ khắc này, Bàn Cổ Thái Dương đã thành mắt của Cơ Hạo, tất cả dưới ánh mặt trời soi chiếu, Cơ Hạo đều rõ như lòng bàn tay. Hắn thấy được vài vị bá hầu có công còn đang tiếp nhận thiên địa công đức rót vào, thấy được Xích Lôi vung trường kiếm, hướng một vị bá hậu nhân tộc chém xuống.

Cơ Hạo cười, rất lạnh lùng cười, hắn nâng tay phải, nhẹ nhàng bâng quơ bắt một cái pháp ấn: “Lão huynh, giúp đỡ chút!”

‘Lão huynh’ này, Cơ Hạo là đang xưng hô Bàn Cổ Thái Dương!

Thiên địa ý chí Bàn Cổ thế giới đã động, bản ngã ý chí ngủ say của Bàn Cổ Thái Dương đã động.

Lương Chử thành vừa được mặt trời mới mọc chiếu sáng lên chợt tối đi, lãnh địa khổng lồ ba ngàn vạn dặm xung quanh Lương Chử thành tối đi, ánh mặt trời Bàn Cổ Thái Dương rải ở trong một khu vực này cấp tốc hướng vào phía trong thu liễm, toàn bộ ánh mặt trời trong phạm vi ba ngàn vạn dặm ở dưới ý chí của Cơ Hạo khống chế, ngưng tụ thành một tia sáng nhỏ bé như tơ tóc!

Một tiếng ‘Xẹt’ vang lên, ánh mặt trời nhỏ bé đến mức tận cùng này lướt qua hư không, chuẩn xác dị thường bắn về phía Xích Lôi.

Khuôn mặt Xích Lôi chợt run rẩy biến sắc, hắn cảm nhận được sự khủng bố thật lớn trong lữ trình sinh mệnh dài đằng đẵng của hắn chưa bao giờ cảm nhận được, hắn cảm nhận được toàn bộ Bàn Cổ thế giới đều thành kẻ địch của hắn, một lực lượng đáng sợ đang cắt qua hư không hướng hắn đánh tới.

Bản năng cường đại bắt nguồn từ Xích Nhật thôi thúc Xích Lôi giơ lên trường kiếm trong tay, hoàn toàn phát ra từ bản năng hướng phía trước hung hăng vung một cái.

‘Xẹt’ một tiếng vang, kim quang nhỏ bé ngưng tụ toàn bộ quang năng trong phạm vi ba ngàn vạn dặm như kiếm sắc cắt đậu phụ, đem trường kiếm răng cưa tản ra huyết quang trong tay Xích Lôi cắt thành hai mảnh.

Xích Lôi điên cuồng hét lên một tiếng, giáp trụ trên người hắn chợt tan rã, nhanh chóng thoát ly thân thể hắn, sau đó cấp tốc một lần nữa tổ hợp chắn trước mặt hắn. Hắn càng há mồm, vạn phần không muốn phun ra một viên tinh thể màu đỏ tinh xảo tuyệt luân hình nhiều cạnh.

Kim quang rơi ở trên giáp trụ của Xích Lôi, trên giáp trụ ánh vàng rực rỡ sáng lên các tầng vầng sáng, sau đó nháy mắt sụp đổ.

Giáp trụ màu vàng ở trong nháy mắt đã hóa thành một làn khói tiêu tán theo gió, Xích Lôi lập tức phun ra một ngụm máu. Hắn búng ngón tay, đem tinh thể màu đỏ nhiều cạnh to bằng đầu người búng mạnh về phía đạo kim quang kia, thân thể của mình nhoáng lên một cái xé rách hư không rời đi.

‘Phốc’ một tiếng, tinh thể màu đỏ bị kim quang xuyên thủng.

Nhưng viên tinh thể màu đỏ này dù sao cũng là vật cứu mạng cuối cùng của Xích Lôi, nó ngăn trở kim quang đại khái thời gian một phần ngàn nháy mắt, ở trong một phần ngàn cái chớp mắt này, thân thể Xích Lôi dịch chuyển ra ngoài, kim quang vốn bắn về phía con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn chệch đi, từ chỗ khố của hắn nhẹ nhàng xẹt qua.

Không có bất cứ cảm giác gì, một cái đùi của Xích Lôi đứt tận gốc.

Xích Lôi chợt cúi đầu, nhìn thấy đùi mình bị chặt đứt, hắn kêu thảm khàn cả giọng, tốc độ chạy trốn chợt lại nhanh hơn ba thành.

Hào quang của Bàn Cổ Thái Dương nhanh chóng tràn ngập không gian hắc ám vừa mới xuất hiện, ánh mặt trời ấm áp cũng chiếu vào trên thân Xích Lôi, chợt một mảng bóng tối từ đỉnh đầu Xích Lôi lướt qua, Cơ Hạo mượn dùng ánh mặt trời Bàn Cổ Thái Dương có mặt khắp nơi, thoải mái lướt qua Xích Lôi, chắn trước mặt hắn.

Mặc một cái áo dài vải thô từ trong túi của Tự Văn Mệnh đoạt được, Cơ Hạo mang theo Bàn Cổ Kiếm mới sinh, cười ha ha chặn đứng Xích Lôi đã mất một chân.

“Xích Lôi? Ngươi giết nhiều chiến sĩ như vậy của chúng ta, ngươi còn muốn đi?”

“Muốn đi cũng dễ, xem xem kiếm này của ta, ta dùng vô lượng công đức rèn một lần nữa. Để ta đâm ngươi một kiếm, ngươi không chết, ngươi cứ đi!”

Cơ Hạo cười đặc biệt sáng lạn, trong sáng lạn lộ ra một sự lạnh lẽo làm người ta phát lạnh từ đáy lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.