- Thiếu Phủ, lúc trước là thím không tốt, ngươi đừng giận thím nha.
- Thiếu Phủ, nhanh ngồi đi, ta có mấy viên đan dược chữa thương, có trợ giúp khôi phục huyền khí, ngươi mau ăn vào.
...
Trong đại sảnh Đỗ gia, đám tam cô lục bà lúc trước khó xử qua Đỗ Thiếu Phủ, giờ phút này cả đám sắc mặt đỏ bừng đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, có chút xấu hổ cười.
- Các vị đều là trưởng bối của ta, ta đã sớm quên chuyện trước kia.
Tục ngữ nói giơ tay không đánh mặt người cười, Đỗ Thiếu Phủ biết đám tam cô lục bà này làm người vốn không xấu, chỉ là quá mức bao che khuyết điểm mà thôi, giống như Đại bá Nhị bá che chở hắn, nên Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên sẽ không để ý, dù sao mình cũng không chịu thiệt.
- Một đám vương bát đản, đều lại đây cho ta.
Tiếng hét lớn truyền ra, vang vọng đại sảnh, một lão giả lôi kéo Đỗ Hạo đi tới bên người Đỗ Thiếu Phủ, phía sau Đỗ Hạo, còn đi theo đám người Đỗ Duyên, đều là bình thường theo Đỗ Hạo lăn lộn, nhưng không hề nghi ngờ đều bị Đỗ Thiếu Phủ giáo huấn qua mấy lần.
- Đại trưởng lão.
Lão giả xuất hiện, người Đỗ gia vội vàng hành lễ, Đỗ Quang Diệu, Đỗ gia đại trưởng lão, ở Đỗ gia địa vị cực cao, cũng là thành viên trong Đỗ gia tộc lão, địa vị so với tộc trưởng cũng không thấp hơn bao nhiêu.
- Đại trưởng lão.
Đỗ Thiếu Phủ cũng biết đại trưởng lão, chỉ là trong ấn tượng đại trưởng lão này đều rất ít nói, hôm nay trên quảng trường, đại trưởng lão cũng có mặt.
- Thiếu Phủ, ta mang đám tiểu tử này đến, để bọn nó xin lỗi ngươi.
Đại trưởng lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt cực kì nhu hòa, sau đó quay đầu trừng đám người Đỗ Hạo, tức giận nói:
- Một đám vương bát đản, trước kia thường xuyên khi dễ Thiếu Phủ, nếu không phải trước kia Thiếu Phủ luôn nhịn các ngươi, sợ là không biết các ngươi sẽ gãy bao nhiêu xương cốt, lúc này đây nếu không có Thiếu Phủ, Đỗ gia ta làm sao có thể đoạt giải quán quân, chẳng lẽ dựa vào cái thứ ăn chơi lêu lổng như các ngươi sao, Tần gia, Bạch gia, Diệp gia, Ngạn gia, người nào không mạnh hơn các ngươi.
Đỗ Hạo, Đỗ Quý, Đỗ Duyên… bị đại trưởng lão răn dạy chỉ có thể cúi đầu không dám nói.
- Đại trưởng lão, bọn nó đều là hài tử, bỏ qua đi.
Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng đi tới, Đỗ Hạo là cháu ruột của đại trưởng lão, hiện tại đại trưởng lão tự mình đến tỏ thái độ, ý nghĩa liền không bình thường.
- Lại không gõ đám vương bát đản này, sợ là tiền đồ sẽ bị hủy, dùng cái gì lớn mạnh phồn vinh Đỗ gia ta.
Đại trưởng lão cũng không cho Đỗ Chấn Vũ cùng Đỗ Chí Hùng quá nhiều mặt mũi, tức giận kéo lỗ tai của Đỗ Hạo, kéo đến trước người Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Mau giải thích với Thiếu Phủ đường đệ đi, về sau xin đường đệ hảo hảo chỉ điểm các ngươi một chút, nói không chừng về sau còn có thể lớn mạnh Đỗ gia ta.
- Thiếu Phủ đường đệ, trước kia là chúng ta sai...
- Xin Thiếu Phủ đường đệ thông cảm.
...
Đỗ Hạo, Đỗ Quý, Đỗ Duyên nào dám không theo, vội vàng cúi đầu nhận sai.
- Ta đã quên sự tình trước kia, mọi người đều là đệ tử Đỗ gia, không nên như thế.
Đỗ Thiếu Phủ cũng không phải người nhỏ mọn, nhìn đám người Đỗ Hạo gật đầu ý bảo, dù sao đều là đệ tử Đỗ gia.
- Thế này mới đúng, về sau đều thành thật một chút cho ta.
Đại trưởng lão thả Đỗ Hạo ra, trên mặt xuất hiện ý cười, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Thiếu Phủ, đám đường ca bất tài này không được như ngươi, ngươi cũng đừng so đo với chúng, về sau rảnh rỗi chỉ điểm bọn hắn một chút, đừng để chúng đi ra ngoài làm mất mặt Đỗ gia.
- Đại trưởng lão không già a, đầu óc vẫn còn rất sáng suốt.
Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng thầm than, trong lòng âm thầm kính nể, đại trưởng lão nhìn như thiên vị thậm chí lấy lòng Đỗ Thiếu Phủ, nhưng trên thực tế lại là vì đám người Đỗ Hạo, đương nhiên, này cũng là vì toàn bộ Đỗ gia.
- Đại trưởng lão quá lời.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, tâm tư của đại trưởng lão Đỗ Thiếu Phủ làm sao có thể nhìn không ra, trong lòng cũng tôn kính hơn.
- Hảo tiểu tử, Đình Hiên sinh một nhi tử giỏi a, thiên hữu Đỗ gia ta.
Đại trưởng lão gật đầu, trong ánh mắt có tinh quang lóe lên, sau đó ở dưới mọi người vây quanh ly khai đại sảnh.