Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 177: Chương 177: Bùng nổ đại chiến (1)




- Nỏ mạnh hết đà, cuối cùng hỏi các ngươi một lần, đầu hàng hay phản kháng!

Tào Thiên Mãng cười lạnh, tuy tường thành của Thạch Thành rất cao, nhưng hôm nay cường giả đến cũng không ít, không thể ngăn cản bước chân của hắn, muốn san bằng Thạch Thành dễ như trở bàn tay.

- Tào Thiên Mãng, ta khuyên ngươi nhanh chóng rời đi, bằng không, nhất định sẽ hối hận!

Diệp Quang hét lớn, tâm tình lo lắng, Lôi Tổ đang bế quan, lấy lực lượng của tam đại gia tộc hiện tại, căn bản không thể ngăn cản Tào Thiên Mãng mang đến cường giả một quận, xem ra lúc này đây Tào Thiên Mãng là quyết tâm muốn đối phó Thạch Thành.

- Thiếu Phủ, Vương Lân Yêu Hổ đâu?

Đỗ Chấn Vũ nhíu mày, sau đó cúi đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi, Bạch gia có Mạch Linh Cảnh Bạch Vĩ, Diệp gia có Diệp Quang là Mạch Linh Cảnh, nhưng hiện tại Đỗ gia không có cường giả Mạch Linh Cảnh nào.

- Vương Lân Yêu Hổ hẳn là đi tu luyện.

Lúc này thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ cũng ngưng trọng, lấy đội hình lúc này đây của Tào Thiên Mãng, căn bản khó có thể giao thủ với Lưu Vân quận.

Tam đại gia tộc vốn còn chưa nghỉ ngơi lấy lại sức, tuy lần trước quét sạch Ngạn gia cùng Tần gia, nhưng giết địch một ngàn tự tổn tám trăm a.

Huống chi hiện tại ngay ở nhân số cũng không thể chống lại, tam đại gia tộc cộng lại, nhiều nhất chỉ có năm ngàn người, dù lúc này không ngừng có các thế lực lớn nhỏ gia nhập, cũng chỉ mấy ngàn, cộng lại không biết tới vạn người hay không.

Nhưng hiện tại đối phương đến hơn năm vạn, còn đều là tinh anh, Thạch Thành làm sao chống lại?

Nghe nói Vương Lân Yêu Hổ không ở đây, khuôn mặt của Đỗ Chấn Vũ càng nhưng trọng, nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Thiếu Phủ, lát nữa ngươi ngàn vạn lần không được mạo hiểm, tùy cơ ứng biến.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nếu Lôi Đình Yêu Sư tiền bối ở đây thì tốt rồi, chỉ tiếc Lôi Đình Yêu Sư đã bế quan, trong Thạch Thành tựa hồ đã không người có thể ngăn cản Tào Thiên Mãng.

- Thành chủ, làm sao bây giờ?

Bạch Kế Nho nhìn Diệp Bảo Lâm trầm giọng hỏi.

- Liều chết chiến một trận, Thạch Thành sẽ không bất chiến mà hàng!

Diệp Bảo Lâm trầm giọng nói, huyền khí nhàn nhạt lượn lờ ở quanh thân, mà ở dưới huyền khí bao phủ, hai mắt cũng hiện ra một ít lôi điện.

- Tất cả đệ tử Đỗ gia nghe lệnh, một khi có người xâm nhập Thạch Thành, giết!

Thần sắc của Đỗ Chấn Vũ lạnh như băng, ánh mắt lộ ra hàn ý, nhìn đệ tử Đỗ gia nói.

- Khặc khặc, xem ra là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi, giết!

Tào Thiên Mãng quát nhẹ, cánh tay phất lên.

Ầm vang!

Nhất thời mấy vạn huyền khí lay động chân trời, khí thế khủng bố phun trào lên.

- Giết!

Mấy vạn nhân mã đột nhiên truyền ra từng tiếng quát chói tai, nhất tề mà động, lao về phía cửa thành.

- Oanh!

Tào Thiên Mãng động, khí thế khủng bố bạo phát ra, thân ảnh cao lớn dẫn đầu lao về phía cửa thành, muốn oanh mở cửa thành.

- Tào Thiên Mãng, ngươi sẽ hối hận!

Diệp Quang khẽ quát một tiếng, thân ảnh nhảy xuống tường thành, lôi điện bao vây nắm tay, trực tiếp đánh tới Tào Thiên Mãng.

- Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, bằng thực lực của ngươi, còn muốn ngăn cơn sóng dữ, Diệp Quang, ngươi già rồi, nếu thức thời mà nói, liền nhanh chóng giao Lôi Đình Yêu Sư ra.

Tào Thiên Mãng lao tới, cũng một quyền hung hăng va chạm với nắm tay của Diệp Quang.

- Phanh!

Thanh âm trầm đục như sấm, Diệp Quang bị đẩy bay ra.

Lần trước thương thế của Diệp Quang còn không có khôi phục, nhưng Tào Thiên Mãng không chỉ khôi phục, còn có tiến bộ, thực lực hai người bọn họ không sai biệt lắm, lần này người tăng người giảm, Diệp Quang tự nhiên ngăn không được.

- Hưu!

Thân ảnh của Bạch Vĩ nhảy xuống tường thành, một cỗ khí tức hùng hậu chấn động.

- Thạch Thành nho nhỏ lại có hai Mạch Linh Cảnh, thật sự là ngoài ý muốn a!

Bạch Vĩ vừa động, một tiếng cười lạnh âm hàn hạ xuống, bốn đạo thân ảnh trực tiếp bay vút lên không trung.

Ba lão giả cùng một trung niên, bốn cổ khí tức cường hãn chấn động, đều là Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, tu vi không dưới Bạch Vĩ.

Bốn người phù không bay lên, huyền khí cường hãn từ trong cơ thể phun trào, mà theo huyền khí của bốn người này dâng trào, bốn cổ khí thế bàng bạc quanh quẩn không gian, làm trên tường thành phong vân biến sắc.

- Giết không tha!

Tào Thiên Mãng cười lạnh, Thạch Thành ở trong mắt hắn đã không chịu nổi một kích, tiếng quát hạ xuống, lại lần nữa lao thẳng tới Diệp Quang.

- Giao người này cho ta.

Trung niên trong bốn Mạch Linh Cảnh theo dõi Bạch Vĩ, tiếng quát hạ xuống, liền trực tiếp đánh về phía Bạch Vĩ.

Bọn họ là bốn thành chủ mạnh nhất trong mười hai thành của Lưu Vân quận, cũng đã sớm muốn nhúng chàm Thạch Thành.

- Vậy thì động thủ đi!

Ba lão giả sắc mặt âm trầm, ba người lao thẳng tới cửa thành, ngưng kết thủ ấn, phù văn dâng trào, huyền khí hung hăng va chạm ở trên cửa thành.

- Oanh ầm ầm!

Toàn bộ tường thành run run, cửa thành do tinh cương thật dày đúc thành, cũng chịu không được ba cường giả Mạch Linh Cảnh công kích, nhất thời sập xuống, vô số cự thạch bắn tung tóe.

- Đặng đặng!

Trên tường thành, cường giả các đại gia tộc lung lay, sắc mặt ngưng trọng đến cực hạn.

- Huyết tẩy Thạch Thành, giết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.