- Ta nghĩ cái gì a, ta làm sao có thể nghĩ như vậy, thiếu niên này nhỏ hơn mình rất nhiều a.
Trong lòng Mộ Dung U Nhược tự nói với mình như vậy, nhất thời đỏ ửng trên mặt phai nhạt hơn không ít.
- Vậy là tốt rồi.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, cảm thấy cùng nữ tử trước mắt nói chuyện rất nhẹ nhàng, thật thoải mái.
Quách Khôn bị đánh bay, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên xuất hiện, cũng không có kinh ngạc gì, chỉ là ánh mắt lập tức hiện lên hàn ý, nhìn Hạ Quân nói:
- Hạ Quân, chính là tiểu tử này, sợ là ngươi cũng không thể là đối thủ của hắn!
Đám hộ vệ bên người thoạt nhìn như sói như hổ, nhưng nhìn thấy hai vị đại thiếu không có phân phó, đối phương lại cực kỳ lợi hại, tự nhiên sẽ không thể cướp đi lên ăn đòn.
- Đích xác rất mạnh, ngươi là cố ý để ta tới giúp ngươi đối phó hắn?
Hạ Quân nhìn Quách Khôn nói:
- Muốn ta hỗ trợ cũng không có gì, nhưng ngươi cũng đừng xem ta như người ngốc, gần đây ta chuẩn bị đột phá, cần mấy viên đan dược Động phẩm phụ trợ thì tốt rồi.
- Bạch Hổ môn ngươi còn thiếu mấy viên đan dược như vậy?
Quách Khôn liếc nhìn Hạ Quân, hắn biết Hạ Quân hoàn toàn không thiếu mấy viên đan dược.
- Ta thích tự mình kiếm.
Hạ Quân nghiêm túc nói với Quách Khôn.
- Ngươi thích tự mình kiếm, quỷ mới thích tự mình kiếm a.
Quách Khôn thầm nghĩ, nhưng nhìn Hạ Quân gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, đến lúc đó ta cho ngươi mấy viên.
- Được.
Hạ Quân mỉm cười, sau đó thân hình khôi ngô trực tiếp đi về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Hạ Quân đi liên tục năm bước, mỗi bước ra một bước, mặt đất dưới chân sụp đổ, khí thế kinh người, thân hình khôi ngô kia giống như dã thú, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Tiểu tử, Quách Khôn nói ngươi rất mạnh, nói ta cũng khó có thể làm gì ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hạ Quân, thân thể khôi ngô kia còn cao hơn Đỗ Thiếu Phủ nửa cái đầu, nói:
- Ngươi là ai?
- Giống như Quách Khôn, là một trong Lan Lăng tứ thiếu, bang phái lớn nhất ở địa giới Lan Lăng phủ thành Bạch Hổ môn, thiếu môn chủ Hạ Quân, thích làm nhất là cướp tài vật của ngươi khác.
Mộ Dung U Nhược ở bên người Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng nói.
- Mộ Dung U Nhược đã nói thân phận của ta, ta tên Hạ Quân.
Hạ Quân nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ lại nhìn Hạ Quân, tiếc hận thở dài:
- Ngươi bị Quách Khôn bán đứng, hắn chỉ là muốn lợi dụng ngươi mà thôi, bằng hữu như vậy, không thể thâm giao.
- Hừ!
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, Quách Khôn ở xa xa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung hăng trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái.
- Không sao cả, ta cùng hắn giao tình cũng không tốt đi nơi nào, chỉ là có người dám xếp chúng ta đến cùng nhau, về phần lợi dụng, cũng không sao cả, ta không ăn thiệt thòi là được.
Hạ Quân nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Không...
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, vẫn tiếc hận nói với Hạ Quân:
- Quách Khôn là cố ý để ngươi đến, không phải muốn ngươi đối phó ta, mà là muốn ta đối phó ngươi, kỳ thực so với ngươi, cảm tình của ta và hắn càng thêm thâm hậu.
- Ngươi cùng Quách Khôn có cảm tình?
Hạ Quân nghi hoặc, hắn thực nhìn không ra a.
- Hỗn đản, ta và ngươi khi nào thì có cảm tình!
Quách Khôn ở sau lưng Hạ Quân rốt cục nhịn không được, lớn tiếng nhìn Đỗ Thiếu Phủ quát.
Đỗ Thiếu Phủ lạnh nhạt, nhìn Quách Khôn nói:
- Tục ngữ nói đánh là thương mắng là yêu, không đánh không mắng là không có cảm tình, ta đánh gãy hai tay của ngươi, ngày hôm qua còn mắng ngươi, chẳng lẽ này còn không thể đại biểu chúng ta có cảm tình sao?
- Ngươi...
Quách Khôn nghe vậy, nhất thời tức đến xém chút nữa hộc máu.
- Phốc xuy!
Đái Tinh Ngữ nhịn không được bật cười, Mộ Dung U Nhược cũng không nhịn được cười, nhưng ánh mắt nhìn thiếu niên kia lại có chút lo lắng.
- Ngươi nói thật nhẹ nhàng, rất giống tiểu tử Mạnh Lai Tài kia, ta không quá ưa thích.
Hạ Quân lắc đầu, ánh mắt đột nhiên lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Nhưng ta cảm thấy ngươi hẳn là không đủ ta đánh, như vậy đi, giao Túi Càn Khôn của ngươi cho ta, ta sẽ không đánh ngươi, thế nào?
Giọng nói hạ xuống, trên người Hạ Quân có một cỗ khí tức cường hãn lao về phía Đỗ Thiếu Phủ, nháy mắt bộc phát ra khí tức khủng bố.
Khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ trầm xuống, sau đó lại lần nữa nhìn Hạ Quân, đánh giá cẩn thận.