- Ta cũng muốn nhìn Tào Khải Thái chết trước hay ta chết trước, động tới cọng lông của ta, ta trước giết Tào Khải Thái này, về phần ta, sợ là ngươi còn giết không được.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua, không chút lùi bước, ánh mắt âm trầm xuống.
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng, trước không nói có Đại bá cùng Nhị bá ở đây, hai người kia giết không được mình.
Huống chi Đỗ Thiếu Phủ cũng có át chủ bài, chỉ một ý niệm Vương Lân Yêu Hổ có thể lập tức chạy tới, từ vừa rồi hai người này ra tay, liền biết kém xa Vương Lân Yêu Hổ.
- Tiểu tử, ngươi dám!
Trung niên cao rít gào, nhưng khuôn mặt lại có chút sợ hãi, từ vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ ra tay đến xem, hắn sợ Đỗ Thiếu Phủ sẽ thật làm như vậy.
- Ta ghét nhất người không tin ta.
Trên khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ hiện ra ý cười, trong ánh mắt sợ hãi của trung niên cao, hung hăng đập Tào Khải Thái xuống đất, làm khóe miệng của Tào Khải Thái không ngừng tràn ra vết máu.
- Phanh!
Trong nháy mắt, tim của trung niên cao run rẩy, tức giận cuồn cuộn, rít gào nói:
- Tiểu tử, ngươi...
Giờ phút này, người Tần gia cũng nhỏ máu, Đỗ Thiếu Phủ làm, là không để Tần gia ở trong mắt a, dù người bị đánh là Tào Khải Thái, nhưng Tào Khải Thái là con rể Tần gia, này cũng tương đương với trực tiếp đánh mặt Tần gia.
- Ngươi ngươi cái gì, có dám cược tiếp hay không?
Đỗ Thiếu Phủ đánh gãy trung niên cao nói, lại xách Tào Khải Thái lên, làm bộ muốn ném xuống tiếp.
- Dừng tay, ta tin, dừng tay!
Trung niên cao hỏng mất, hắn không nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ tuổi còn nhỏ nhưng ngoan độc như vậy, thủ đoạn tác phong sắc bén như thế, thiếu quận chủ thật sự chịu không được dày vò như vậy a.
Khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ lộ ra nụ cười vừa lòng, nhìn hai người nói:
- Vì sao các ngươi động thủ với ta, muốn lấy lớn hiếp nhỏ, hay lấy nhiều khi ít?
Khuôn mặt hai người run rẩy, trung niên lùn cắn răng nói:
- Chúng ta nhìn thấy thiếu quận chủ bị thương, nhất thời nóng ruột mà thôi, thiếu quận chủ đã thua, xin mời thả thiếu quận chủ của chúng ta ra đi.
- Ta không thể thả nha, vạn nhất ta thả hắn, các ngươi lại muốn đối phó ta thì làm sao bây giờ, các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, lấy nhiều khi ít, ta không phải là đối thủ của các ngươi nha.
Đỗ Thiếu Phủ cười nói, có vẻ cắn chết không thả.
- Chúng ta cam đoan sẽ không làm như vậy.
Ngữ khí của trung niên cao đã hoàn toàn nhuyễn xuống, tình huống trước mắt như vậy, bọn họ không thể làm gì Đỗ gia Đỗ Chấn Vũ cùng Đỗ Chí Hùng, mà thiếu quận chủ còn chết ngất ở trong tay Đỗ Thiếu Phủ, cần chữa thương gấp, một khắc cũng trì hoãn không nổi.
- Các ngươi không chỉ phá hủy Thạch Thành ngũ đại gia tộc tuổi trẻ đại tái, còn ỷ mạnh hiếp yếu ra tay với ta, rõ ràng là không đặt Thạch Thành ta ở trong mắt, coi Thạch Thành ta không người sao?
Đỗ Thiếu Phủ lạnh nhạt nhìn hai người, thanh âm cũng trở nên sắc bén lên:
- Cam đoan với ta không có tác dụng, ngươi phải cam đoan với Thạch Thành thành chủ.
Theo Đỗ Thiếu Phủ nói xong, không ai nhìn thấy trong mắt Diệp Bảo Lâm có chút cười khổ, Đỗ Thiếu Phủ biến thái này, rõ ràng là muốn đổ sự tình Tào Khải Thái bị thương nặng lên toàn bộ Thạch Thành cùng thành chủ hắn a.
Trung niên cao nghe vậy, khuôn mặt lại run rẩy, xoay người nhìn về phía Diệp Bảo Lâm nói:
- Diệp thành chủ, chúng ta nhất thời nóng vội cứu người, xin Diệp thành chủ rộng lượng, thiếu quận chủ của chúng ta cần chữa thương gấp, có chuyện gì sau này bàn lại có được hay không?
- Các ngươi là khách ngoại lai, bất quá vừa rồi các ngươi ra tay, thật sự là có chút quá mức, thật coi Thạch Thành ta không người sao.
Diệp Bảo Lâm đứng dậy, trong ánh mắt bình thản nhiều ra vẻ sắc bén, nhìn hai trung niên nói:
- Cũng may vừa rồi không có phát sinh chuyện tình mà mọi người không hy vọng nhìn thấy, việc này coi như bỏ qua.
- Còn không có phát sinh chuyện tình mọi người đều không hy vọng nhìn thấy sao?