- Thiếu Phủ, ngươi có ở trong đó không?
Chân Thanh Thuần vừa tiến vào trong tiểu tháp, trong đình viện truyền đến thanh âm của Đỗ Chí Hùng.
- Nhị bá, sao ngài lại tới đây?
Đỗ Thiếu Phủ có chút ngoài ý muốn, mở cửa phòng bước nhanh tới đình viện, đúng là Nhị bá Đỗ Chí Hùng đến, còn cầm một vò rượu, hương thơm bốn phía. Trong đình viện, lão cha tửu quỷ vẫn say khướt nằm ở trên ghế mây, vò rượu ngon kia tự nhiên là mang cho lão cha tửu quỷ.
- Thế nào, khôi phục chưa, thương thế có trở ngại gì không?
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Chí Hùng khẩn trương hỏi, ánh mắt đánh giá Đỗ Thiếu Phủ cẩn thận.
- Đã không có gì đáng ngại, việc nhỏ mà thôi.
Đỗ Thiếu Phủ cười, nhìn ra được thương thế trên người Nhị bá Đỗ Chí Hùng còn không có khôi phục, bất quá không có gì đáng ngại.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Đỗ Chí Hùng cười, sau đó như nhớ tới cái gì nói:
- Ta lại quên, nha đầu Diệp gia kia còn chờ ngươi a, bảo ngươi đi Diệp gia một chuyến có việc, Đại bá bảo ngươi đi qua nhìn xem.
- Ân.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó nhìn lão cha tửu quỷ nói:
- Cha, ta đi ra ngoài một chút, Nhị bá sẽ nói chuyện với ngài, uống ít rượu thôi.
Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ cất bước ly khai đình viện.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ rời đi, Đỗ Chí Hùng mới thu hồi ánh mắt, đặt mông ngồi ở đối diện, nắm vò rượu còn đang ở trên bụng Đỗ Đình Hiên nói:
- Lão Tam, ngươi sinh một nhi tử giỏi a.
Đỗ Đình Hiên ngồi dậy, mũi tham lam ngửi ngửi nói:
- Rượu ngon.
- Lão Tam, ta nói chuyện với ngươi đó, ta cùng lão đại thương lượng qua, tính toán đưa Thiếu Phủ đi chủ tộc, lấy thiên phú của Thiếu Phủ, chỉ có ở trong chủ tộc mới có thể được bồi dưỡng tốt nhất, nếu ở lại Thạch Thành, chỉ biết hủy hắn.
Đỗ Chí Hùng nhìn Đỗ Đình Hiên nói.
Đỗ Đình Hiên ngẩng đầu, nhìn Đỗ Chí Hùng nói:
- Lão Nhị, ta nói rồi, chúng ta cùng chủ tộc vĩnh viễn không có quan hệ gì, vĩnh viễn!
Đỗ Chí Hùng nhìn Đỗ Đình Hiên, ánh mắt chấn động, do dự một chút, mới hỏi dò:
- Lão Nhị, ngươi có thể nói cho chúng ta biết, mười năm trước đến cùng đã xảy ra sự tình gì hay không, mười năm trước ngươi đột nhiên trở về, từ mười năm trước, chủ tộc cũng không liên hệ chúng ta, mà hiện tại ngươi cũng biến thành như vậy, không còn bộ dáng hăng hái như trước kia nữa.
- Đừng hỏi, như bây giờ rất tốt, đã rất tốt...
Đỗ Đình Hiên nói.
- Được rồi, ta không hỏi.
Đỗ Chí Hùng không có hỏi nhiều, những năm gần đây, hắn hỏi vô số lần, lúc này đây là lần lão Tam nói nhiều nhất.
- Lão Tam, uống ít rượu thôi, ta cùng lão đại đang chờ, chờ lão Tam lúc trước trở về.
Nói xong, Đỗ Chí Hùng đứng dậy ly khai đình viện.
Trên ghế mây, ánh mắt Đỗ Đình Hiên ngơ ngác nhìn phía trước, thật lâu sau, hơi vuốt tóc dài, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng cương nghị, mày kiếm mắt sao, sáng ngời thần kỳ, rất giống hai viên tinh thần trong đêm tối.
- Như vậy đã rất tốt, chúng ta rất tốt, Ngạo Đồng, nàng thì sao...
........
- Gặp qua Thiếu Phủ ca.
- Thiếu Phủ, thương thế của ngươi khỏi chưa?
-...
Đỗ Thiếu Phủ rời đình viện, dọc theo đường đi các tộc nhân Đỗ gia không ngừng ân cần thăm, cuối cùng đi tới chính sảnh gặp được Diệp Tử Câm.
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc của vốn Diệp Tử Câm khẩn trương, lúc này mới thả lỏng một chút.
Từ trong miệng Diệp Tử Câm, Đỗ Thiếu Phủ biết được nguyên lai là Lôi Đình Yêu Sư muốn gặp mình, liền theo Diệp Tử Câm chạy tới Diệp gia.
Sau nửa canh giờ, hai người vội vàng cưỡi Yêu thú tọa kỵ đến Diệp gia, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Diệp Tử Câm ở bên người luôn cau mày, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Diệp tiểu thư, không biết Lôi Đình Yêu Sư tiền bối muốn gặp ta, là vì chuyện gì?
Nghe vậy, vẻ mặt của Diệp Tử Câm chấn động, cố gắng nặn ra nụ cười nói:
- Ta cũng không biết, Lôi Tổ nói muốn gặp ngươi, ta liền đi Đỗ gia tìm ngươi.
- Chẳng lẽ Lôi Đình Yêu Sư tiền bối...
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ trầm xuống, nhíu mày, câu nói kế tiếp cũng không có nói ra, tin tưởng Diệp Tử Câm khẳng định nghe được.
Tựa hồ Diệp Tử Câm đối với Đỗ Thiếu Phủ có thể đoán ra tỏ vẻ ngoài ý muốn, nụ cười cũng biến mất, trên khuôn mặt chỉ còn lại lo lắng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, do dự một chút, hàm răng khẽ mở nói:
- Ngươi đoán không sai, Lôi Tổ có khả năng không qua được.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, thần sắc biến hóa, nhất thời thúc giục Diệp Tử Câm nói:
- Mau mang ta đi, nhanh.
Diệp Tử Câm nghi hoặc, tựa hồ Đỗ Thiếu Phủ còn lo lắng Lôi Tổ hơn Diệp gia, nhưng bước chân cũng nghe theo nhanh hơn.