Thiếu nữ ngẩng đầu, khẽ mở miệng nói:
- Ta tin tưởng trong đồng lứa của ngũ đại gia tộc, không người có thể so sánh với Đỗ Thiếu Phủ, dù là ta cũng không thể.
Sắc mặt trung niên hơi có chút kinh ngạc nói:
- Không nghĩ tới nha đầu ngươi đánh giá Đỗ Thiếu Phủ cao như vậy, ta thật muốn nhìn thấy hắn một lần, như vậy đi, ngày mai ngươi và ta đi bái phỏng Đỗ gia, thứ nhất tỏ vẻ lòng biết ơn một chút, thuận tiện có một số việc, cũng phải làm ra quyết đoán.
- Ân.
Thiếu nữ mỉm cười gật đầu, trong đầu không khỏi nhớ tới bóng lưng khiêng thi thể Thiểm Điện Yêu Báo kia, là cao ngất như vậy....
- Cái quỷ này đến cùng làm sao mở ra a.
Vào đêm, trong tay Đỗ Thiếu Phủ cầm hai cái Túi Càn Khôn, một cái là của Sấu Hổ, một cái là của nữ tử cung trang, chẳng qua có Túi Càn Khôn, nhưng Đỗ Thiếu Phủ lại không mởi ra được.
- Tiểu tử, ngươi là mở không ra Túi Càn Khôn, ta giúp ngươi mở ra, như thế nào?
Trong tiểu tháp, thanh âm của Chân Thanh Thuần truyền ra, không biết vì sao, thanh âm này nghe qua có vài phần nghẹn khuất.
- Ngươi biết mở Túi Càn Khôn?
Đỗ Thiếu Phủ do dự một chút, lấy tiểu tháp trong ngực ra.
Đương nhiên, lúc này tiểu tháp đã bị vài tầng lá cây bao vây, Đỗ Thiếu Phủ cũng không muốn vật bị nước tiểu ngâm qua kè kè ở trong ngực mình a.
- Chê cười, ta là Linh Phù Sư, Linh Phù Sư rất cao cấp, một Túi Càn Khôn nho nhỏ tự nhiên không làm khó được ta.
Trong tiểu tháp, thanh âm nghẹn khuất của Chân Thanh Thuần rốt cục lộ ra vài phần kiêu ngạo.
- Ngươi là Linh Phù Sư?
Đỗ Thiếu Phủ rất hoài nghi nhìn tiểu tháp, sau đó nói:
- Được rồi, ngươi giúp ta mở Túi Càn Khôn ra thử xem.
- Hừ, ta giúp ngươi mở Túi Càn Khôn ra, có chỗ tốt gì?
Chân Thanh Thuần ở trong tiểu tháp nói, ngữ khí có chút đắc ý, tiểu tử này rốt cục có lúc cầu hắn.
- Ngươi giúp ta mở Túi Càn Khôn, về sau ta không dùng nước tiểu đồng tử trấn tà nữa, nếu mở không ra Túi Càn Khôn, ta trực tiếp ném cái tháp này vào trong hầm cầu.
Đỗ Thiếu Phủ nhàn nhạt nói.
- Tiểu tử, ngươi dám.
Trong tiểu tháp, thanh âm của Chân Thanh Thuần nhất thời hét rầm lên.
- Ngươi đoán ta có dám hay không.
Đỗ Thiếu Phủ trả lời.
- Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại, ta giúp ngươi mở Túi Càn Khôn thì tốt rồi, bất quá nói rõ ràng, ta đi ra, ngươi không được đối phó Nguyên Thần của ta.
Chân Thanh Thuần thỏa hiệp, hắn biết tiểu tử này tuyệt đối làm được.
- Thành giao.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu đồng ý.
- Xuy...
Trong tiểu tháp, thân ảnh hư ảo của Chân Thanh Thuần bay ra, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong ánh mắt đáng khinh ẩn chứa tức giận cùng nghẹn khuất, khóe miệng run rẩy, đè nén tức giận nói:
- Mạnh mẽ mở ra Túi Càn Khôn, vật bên trong sẽ trực tiếp phá hủy, trừ người sở hữu nó, biện pháp cởi bỏ duy nhất, là tìm một Linh Phù Sư càng mạnh hơn người luyện chế Túi Càn Khôn này phá giải phù văn.
Giọng nói hạ xuống, Chân Thanh Thuần ngưng kết thủ ấn, sau đó hai cái Túi Càn Khôn trong tay Đỗ Thiếu Phủ bị một lực lượng quỷ dị bao vây bay đến trong tay Chân Thanh Thuần.
- Hô lạp!
Theo thủ ấn của Chân Thanh Thuần biến ảo, nhất thời một cỗ phù văn lan tràn ra, trong phòng quang mang đại thịnh, một cỗ lực lượng thần bí nhộn nhạo, ở dưới phù văn bao vây, bộ dáng đáng khinh của Chân Thanh Thuần, cũng đột nhiên trở nên vĩ ngạn.
Giờ khắc này, Đỗ Thiếu Phủ có chút tin tưởng Chân Thanh Thuần không phải lừa gạt, một kẻ lừa đảo, đích xác rất khó biến ra khí thế lớn như vậy.
- Đã mở, nhỏ máu nhận chủ đi, sau đó rót huyền khí vào, về sau hai cái Túi Càn Khôn này chính là của ngươi.
Sau một lát, Chân Thanh Thuần ném hai cái Túi Càn Khôn tới trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, thân ảnh hư ảo càng hư ảo thêm.