Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 236: Chương 236: Hắn thật không sai. (2)




- Xuy xuy!

Trung niên thu lại thủ ấn, phù văn quanh thân dần dần thu liễm, lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng, mày kiếm mắt sao, anh khí phi phàm, trong mắt có tinh quang lóe ra, đúng là Lan Lăng phủ phủ chủ Âu Dương Lăng.

- Phủ chủ, hắn đã trở lại.

Trung niên hắc y nhìn Âu Dương Lăng, sau đó bỏ thêm một câu, nhẹ nhàng nói:

- Hắn thật không tệ.

- Ngươi chưa bao giờ khen ai nha.

Âu Dương Lăng nhìn trung niên hắc y, sau đó nói:

- Ta biết hắn không tệ, bởi vì hắn là nhi tử của huynh đệ ta, ta chỉ là muốn biết, hắn đến cùng không tệ bao nhiêu?

Ánh mắt của trung niên hắc y giật giật, sau đó nói với Âu Dương Lăng:

- Tối hôm nay, hắn xông vào Cố Hương, sau đó đánh Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài, một đội trưởng của hộ thành quân bởi vì nhi tử bị đánh, dẫn theo một ngàn người đi Cố Hương, nhưng hiện tại đã bị hắn bắt trở về, hắn cùng Trương Hoành kẻ xướng người hoạ, nói hộ thành quân cùng Hàn gia muốn tạo phản.

Âu Dương Lăng nghe xong, ánh mắt lộ ra mỉm cười, cuối cùng khẽ cười hỏi:

- Tối hôm nay hắn là hoàn hảo vô khuyết trở về sao?

- Không phải...

Trung niên hắc y lắc đầu, sau đó nói:

- Hắn cùng đại tiểu thư động thủ, đại tiểu thư lại ở Cố Hương, giống như đều là vì Mộ Dung U Nhược, bất quá đại tiểu thư không có chiếm được tiện nghi gì, mà hắn chỉ là Tiên Thiên cảnh Viên Mãn.

- Tiên Thiên cảnh Viên Mãn.

Ánh mắt của Âu Dương Lăng run lên, sau đó khóe miệng có chút chua sót cười nói:

- Nha đầu kia là Mạch Động cảnh Viên Mãn, hắn chỉ là Tiên Thiên cảnh Viên Mãn, không hổ là nhi tử của tên kia a.

- Phủ chủ, chúng ta cần làm cái gì không?

Trung niên hắc y nhìn Âu Dương Lăng, sau đó nói:

- Mấy năm nay, phủ chủ đến Lan Lăng phủ thành, Hàn Cường ỷ vào một ít quan hệ ở đế đô, luôn có chút khẩu phục tâm phi, ta nghĩ lúc này đây, cơ hội của chúng ta đã đến.

Âu Dương Lăng khoanh tay mà đứng, ở trong thư phòng qua lại mấy vòng, sau đó nói:

- Mặc dù Hàn Cường có chút cuồng vọng, nhưng làm người thông minh, bằng không, ta cũng sẽ không lưu hắn.

- Phủ chủ là muốn thu về dưới trướng, bằng không một Hàn Cường căn bản không ảnh hưởng được cái gì.

Trung niên hắc y nói.

Âu Dương Lăng khẽ cười cười, sau đó nhìn trung niên hắc y:

- Việc này nếu do tiểu bối mà ra, chúng ta không cần nhúng tay vào, ta tin tưởng Hàn Cường cũng sẽ không nhúng tay, nếu hắn nhúng tay, chứng minh hắn không phải là Hàn Cường rồi.

- Phủ chủ, này thích hợp không, dù sao hắn mới vừa đến Lan Lăng phủ, cái gì cũng không biết.

Trung niên hắc y có chút lo lắng.

- Hắn cái gì cũng không hiểu, nhưng một ngày đánh hết Lan Lăng tứ thiếu, này không phải đã đủ rồi sao, tuy Hàn Hâm kia tuổi không lớn, nhưng thật không tệ, so với phụ thân hắn Hàn Cường, thậm chí chỉ hơn chứ không kém, nên ta thật muốn biết, hắn cùng Hàn Hâm đến cùng ai mạnh hơn một ít.

Âu Dương Lăng nói, ánh mắt có chờ mong và hiếu kỳ, ẩn ẩn còn có chút khát vọng.

- Hàn Hâm đích xác không sai, hôm nay cũng có thể nhẫn xuống.

Ánh mắt của trung niên hắc y khẽ nhúc nhích, sau đó hỏi:

- Nếu hắn thắng Hàn Hâm, thì làm sao bây giờ?

- Nếu hắn thắng cả Hàn Hâm, ta liền hiện thân đuổi hắn đi.

Âu Dương Lăng thì thào nói:

- Nếu hắn ngay cả Hàn Hâm cũng thắng, ta còn có thể tôi luyện hắn cái gì, huynh đệ kia của ta, quả thực là đưa nhi tử tới cố ý khó xử ta a.

...

- Tiểu tử kia thật sự rất mạnh sao, có lai lịch gì?

Trong một gian phòng yên tĩnh, một đại hán thân hình có chút to lớn nói, mày hơi nhíu lại.

- Lai lịch còn không biết, tiểu tử kia cũng không phải cường đại, chỉ là không theo lẽ thường an bài, làm cho người ta trở tay không kịp.

Hàn Hâm đã được băng bó tốt, nhìn đại hán nói xong, sau đó bỏ thêm một câu:

- Tiểu tử kia còn rất vô sỉ, tâm hắc.

- Đừng lấy cớ cho mình.

Đại hán nhìn Hàn Hâm nói:

- Thua chính là thua, ngươi tiếp không được đối thủ, thì chính là thua.

- Ta còn không có thua.

Hàn Hâm nói.

Nhìn Hàn Hâm, trung niên nói:

- Tốt lắm, vậy chuyện tình Lâm Minh liền giao cho ngươi xử lý, mấy năm nay ngươi chưa từng gặp qua đối thủ, Mạnh Lai Tài không tệ, nhưng Mạnh Lai Tài chưa bao giờ có ý đối kháng ngươi, ngươi nên tìm một đối thủ a.

- Ta sẽ không thua.

Hàn Hâm nói, ánh mắt có chút nóng bỏng.

Hôm sau, thời điểm Lan Lăng phủ thành mới từ trong đêm tối tỉnh lại, mấy viên tàn tinh giắt ở chân trời, trong thành cũng dần dần truyền ra tiếng náo nhiệt ồn ào.

- Hô!

Đỗ Thiếu Phủ đình chỉ tu luyện, kim mang thu vào trong cơ thể, một ngụm trọc khí từ trong miệng phun ra, nhất thời khí tức cả người tràn đầy no đủ chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.