- Tử Câm, trời mưa nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để cảm lạnh.
Diệp Bảo Lâm nhẹ nhàng đi tới, trên khuôn mặt anh khí mang mỉm cười từ ái, lộ ra chút cảm thán.
Diệp Tử Câm ngẩng đầu, vô cùng thân thiết kéo tay phụ thân, ngẩng đầu nháy mắt nói:
- Cha, ngươi cảm thán cái gì vậy?
- Ha ha.
Diệp Bảo Lâm cười, tay vuốt cái mũi tinh xảo của nàng, cười nói:
- Cảm thán mấy năm nay ta rốt cục nuôi lớn nữ nhi, còn duyên dáng yêu kiều như thế, chỉ là mỗi khi nhìn đều có chút đau lòng, thầm nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày, nữ nhi bảo bối của ta sẽ bị tiểu tử vô liêm sỉ nào đó lừa đi, trong lòng liền không thoải mái.
- Cha, ngươi nói cái gì vậy, ta vĩnh viễn cũng không lập gia đình, cả đời ở bên cạnh ngài.
Diệp Tử Câm kiều nhan đỏ ửng, xấu hổ nói, sau đó nhẹ nhàng tựa vào cánh tay của phụ thân, lẳng lặng nhìn mưa phùn.
- Không gả không thể được, cha không thể nuôi ngươi cả đời, thời điểm mẫu thân con ra đi đã nói, nam nhân đều là hỗn đản, bất quá về sau tìm cho ngươi một hỗn đản tốt một chút gả đi, nàng cũng an tâm.
Diệp Bảo Lâm nói.
- Phốc xuy...
Diệp Tử Câm bị phụ thân nói chọc cười, sau đó xoay người, nhíu mày, ảm đạm nói:
- Cha, ngài nhớ tới mẫu thân?
- Đúng vậy, rất nhớ nàng.
Diệp Bảo Lâm hơi thất thần, khe khẽ thở dài, sau đó nhìn khuôn mặt tinh xảo phía trước nói:
- Con lớn càng ngày càng giống mẫu thân, đều rất xinh đẹp, thông minh, nếu mẫu thân của con biết, nhất định sẽ rất cao hứng.
- Nương cao hứng nhất, hẳn là đời này gả cho ngươi.
Diệp Tử Câm nhẹ nhàng tựa vào cánh tay phụ thân, nàng biết phụ thân thường xuyên nhớ tới mẫu thân, chỉ tiếc trong cuộc sống có thăng trầm, giống như nguyệt có vơi đầy tròn khuyết, không thể ngăn cản.
- Được rồi, không nói việc này, gần đây có phát hiện gì không?
Diệp Bảo Lâm vỗ tay ái nữ, khuôn mặt lộ ra ý cười, có ái nữ như thế ở bên người, đủ để hắn an ủi.
- Từ trong khoảng thời gian này xem, Ngạn gia, Tần gia, Bạch gia đều có tâm nhúng chàm, chỉ là không biết bọn họ chuẩn bị thế nào, chẳng lẽ thật sự cảm thấy có nắm chắc đối phó Diệp gia chúng ta sao?
Diệp Tử Câm nói.
Diệp Bảo Lâm dần dần thu liễm ý cười, trả lời:
- Nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng buông tha qua, đến hiện tại, sợ là bọn hắn không biết chuẩn bị bao nhiêu năm, làm sao có thể buông tha.
- Chẳng lẽ bọn họ thật sự nghĩ Diệp gia ta dễ đối phó như vậy.
Giọng nói của Diệp Tử Câm hạ xuống, lẳng lặng nhìn mưa phùn, không có nói nữa.
Sáng sớm sau cơn mưa, đại địa được rửa sạch, không khí cực kỳ tươi mát, phảng phất như nơi nơi phiêu tán một hương thơm bùn đất.