- Gặp qua gia chủ, gặp qua chư vị tộc lão.
Đám người Đỗ Hạo, Đỗ Duyên đến, nhất thời ủy khuất hành lễ với gia chủ cùng các trưởng giả, cả đám bị băng gạc bao vây lấy toàn thân, trên mặt bôi đầy thuốc mỡ, xem ra vừa rồi trước khi đến, tuyệt đối đã trải qua một phen trang điểm tỉ mỉ.
- Gia chủ, tộc lão, Đỗ Thiếu Phủ khinh người quá đáng, tâm ngoan thủ lạt ấu đả chúng ta, còn cướp đoạt tài vật của chúng ta, xin chư vị gia chủ cùng tộc lão làm chủ cho chúng ta.
Mười mấy thiếu niên nam nữ hành lễ xong, Đỗ Hạo dẫn đầu quỳ xuống, vẻ mặt ủy khuất, cơ hồ như muốn hai mắt đẫm lệ, làm cho người ta nhìn mà thấy đau lòng.
- Xin gia chủ cùng các tộc lão làm chủ cho chúng ta, nghiêm trị hung thủ Đỗ Thiếu Phủ.
Đám người Đỗ Duyên cũng lập tức đi theo Đỗ Hạo quỳ xuống, tất cả đầu mâu tự nhiên đều tập trung về phía Đỗ Thiếu Phủ. Đích xác, bọn họ đều là bị Đỗ Thiếu Phủ đánh, này cũng không tính là oan uổng, chỉ là bị đánh quá thảm.
Vài tộc lão nhìn cũng động dung, ánh mắt đều nhìn về phía Đỗ Chấn Vũ, chờ Đỗ Chấn Vũ nói chuyện, thương thế đều là thật sự, xuống tay cũng không nhẹ, chẳng qua băng bó quá lộ liễu, nhưng chỉ là hiệu quả thị giác, cũng không ảnh hưởng ánh mắt của các cường giả ở đây, đám người Đỗ Hạo bị đánh không nhẹ, tuyệt đối không nhẹ a.
Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng nhìn đám người Đỗ Hạo, ánh mắt cũng có chút âm thầm biến hóa, bọn họ tự nhiên cũng nhìn ra được, đám người Đỗ Hạo, Đỗ Duyên chịu thiệt, chịu thiệt còn không nhỏ.
Đỗ Chấn Vũ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, bình tĩnh hỏi:
- Thiếu Phủ, ngươi có cái giải thích gì không?
- Có a.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nhìn đám người Đỗ Hạo, sau đó há mồm nói:
- Không phải nói đám người Đỗ Hạo, Đỗ Duyên bị ta đánh một năm cũng không thể xuống giường sao, vì sao hiện tại đều chạy đến?
Bản thân đánh người, Đỗ Thiếu Phủ nơi nào không biết nặng nhẹ, tuy mình ra tay không nhẹ, bất quá không có khả năng chân chính xảy ra tàn tật gì.
- Này...
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, Đỗ Hạo cùng đám tam cô lục bà nhất thời có chút hoạt kê.
Kỳ thực trong lòng đám người Đỗ gia ở đây cũng sớm biết, nói đám người Đỗ Hạo một năm không xuống gường được là có chút khoa trương, nhưng này chỉ là nói quá mà thôi, chứng minh đám người Đỗ Hạo là bị đánh không nhẹ, ai biết hiện tại Đỗ Thiếu Phủ lấy ra, cầm những lời này làm văn, để cho người ta có chút không biết làm sao chống đỡ.
- Đỗ Thiếu Phủ, này cùng ngươi tâm ngoan thủ lạt khi dễ huynh đệ tỷ muội trong tộc có quan hệ gì sao? Hiện tại sự thật ở trước mắt, ngươi còn muốn chống chế!
Một phụ nhân bộ dáng có chút sắc bén đi ra, không muốn cùng Đỗ Thiếu Phủ dây dưa ở sự tình không có ý nghĩa kia.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn phụ nhân kia, trong mắt bình tĩnh, đột nhiên trở nên sắc bén, trầm giọng nói:
- Làm sao có thể không có vấn đề gì, các ngươi nói đám người Đỗ Hạo bị ta đánh một năm không thể xuống giường, hiện tại xem ra rõ ràng là các ngươi nói bậy, các ngươi đây là oan uổng ta, tục ngữ nói có một sẽ có hai, nên ngươi nói ta đánh đám người Đỗ Hạo, cũng là oan uổng ta, ta đến cùng đắc tội các ngươi như thế nào, các ngươi lại muốn oan uổng ta như vậy?
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi...
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, phụ nhân kia cơ hồ tức đến muốn phun máu.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi đây là chống chế.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi càn quấy, rõ ràng là ngươi tâm ngoan thủ lạt đánh đám người Diên nhi bị thương nặng.
-...
Một đám tam cô lục bà nhất thời khẩu phạt, các nàng nơi nào cho phép Đỗ Thiếu Phủ chống chế.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn đám tam cô lục bà bảy miệng tám lời, trong mắt có sắc bén nói:
- Các ngươi tính ra đều là trưởng bối của ta, nhiều trưởng bối như vậy hiện tại khi dễ ta, vây công ta, vu oan hãm hại ta, ta bị chút ủy khuất không quan trọng, ta bị các ngươi oan uổng không quan trọng, nhưng nếu truyền ra ngoài, các ngươi không thấy mặt mũi của Đỗ gia cũng bị các ngươi làm mất hết sao?
-.....
Đám tam cô lục bà nghe vậy, thanh âm nhất thời im bặt, cả đám sắc mặt đỏ lên, vài cái khóe miệng tràn ra máu tươi.