Ngoài động đang là sáng sớm, các đỉnh núi chen chúc thành đàn, đen đỏ như sắt, trang trọng mà nghiêm túc.
Bên trong dãy núi, sương mù lúc ẩn lúc hiện, xung quanh lộ ra vách đá, dựng đứng, có vẻ vô cùng tịch mịch, chỉ là không ít chỗ rất bừa bộn, chứng minh không lâu trước đây, nơi này đã trải qua một phen đại chiến tuyệt đối kịch liệt.
Trên một ngọn núi, một bóng người lẳng lặng mà đứng, mái tóc búi lên cao cao, mặt trên có một chút tóc bạc loang lổ, nhìn từ bóng lưng, người này có vẻ tuổi rất lớn rồi.
Xì!
Một bóng người xinh đẹp từ trong hang núi lướt ra, quanh thân bao bọc lấy lưu quang màu xanh, sau đó rơi thẳng vào một ngọn núi cách đó không xa.
Lưu quang thu lại, bóng hình xinh đẹp uyển chuyển, sắc mặt vẫn như cũ mang theo trắng xám, chính là Đông Ly Thanh Thanh.
- Sư phụ.
Bóng hình Đông Ly Thanh Thanh xinh đẹp nhẹ nhàng, tóc bạc xõa ra sau lưng.
- Thương thế sao rồi?
Một giọng nói ác liệt truyền ra, khiến cho người ta có chút không khỏe, bóng lưng từ từ quay người, chính là một bà lão khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt thoạt nhìn có chút già nua.
Nếu lúc này Đỗ Thiếu Phủ ở đây, tất nhiên có thể nhận ra bà lão này chính là người lúc trước hắn gặp trong Man Thú Sơn Mạch, cũng chính là sư phụ của Đông Ly Thanh Thanh.
- Thương thế không sao rồi, lẽ nào sư phụ đã sớm đến đây rồi sao?
Đông Ly Thanh Thanh nhìn sư phụ, ánh mắt nghi hoặc, cả người lộ ra một luồng linh khí nhàn nhạt, giống như tinh linh trong vùng rừng rậm này.
- Đến mấy ngày rồi, theo ta đi thôi, nên về rồi.
Bà lão nhìn Đông Ly Thanh Thanh nói.
- Sư phụ, ta. . .
Đông Ly Thanh Thanh nghe vậy, ánh mắt âm thầm nhìn về sơn động phía dưới.
Bà lão tựa hồ biết tất cả mọi chuyện, mắt nhìn Đông Ly Thanh Thanh hỏi:
- Ngươi có phải là không nỡ rời xa tiểu tử kia rồi?
Đông Ly Thanh Thanh có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt sư phụ, hàm răng khẽ mở, nói:
- Sư phụ, hắn đã cứu ta, hiện tại hắn bị thương rất nặng. . .
- Ngươi cũng cứu hắn rồi, ngươi không nợ tiểu tử kia.
Bà lão nói, vẻ mặt không cho phép người ta phản kháng.
Đông Ly Thanh Thanh khẽ ngẩng đầu, nói:
- Sư phụ, ta cứu hắn, chỉ là thuận tay, mà hắn cứu đồ nhi hai lần, đều là biết rõ chính mình có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên cái này không giống nhau.
- Cho nên, ngươi liền giao Lăng Ba Tiêu Dao Bộ trong tộc ngươi cho tiểu tử kia, còn muốn cho tiểu tử kia một cây Ô Viêm Linh Tham.
Bà lão tựa hồ cái gì cũng biết.
Trên ngọn núi cao vút, được bao phủ bởi sương trắng, bên trong sương mù, trên khuôn mặt giống như tinh linh của Đông Ly Thanh Thanh, ánh mắt hơi lóe lên, không dễ dàng bắt được, lập tức ánh mắt khinh động, hơi câu môi mỏng, nói với bà lão:
- Sư phụ, ta chỉ là không muốn nợ hắn, nhưng không ngờ, ta lại thiếu nợ hắn một lần nữa.
- Thanh Nhi, đây không phải ý định của ta khi cho ngươi đến Hắc Ám Sâm Lâm.
Bà lão dứt lời, vô hình trung khiến cho không khí xung quanh cũng run lên, vẻ mặt hơi nghiêm khắc, nói:
- Ta không nên cho ngươi tới đây, đây là lỗi của ta, hiện tại, trở về với ta thôi.
- Sư phụ. . .
Đông Ly Thanh Thanh tựa hồ còn muốn nói điều gì.
Bà lão cắt đứt lời của Đông Ly Thanh Thanh , con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Đông Ly Thanh Thanh, hỏi:
- Thanh Nhi, lẽ nào ngươi thích tiểu tử kia rồi sao?
Nghe vậy, trái tim Đông Ly Thanh Thanh thổn thức, hơi cụp mắt, trong mắt loé ra từng tia từng tia ánh sáng, lập tức không biến mất, nói:
- Đệ tử không có.
- Vậy thì tốt.
Bà lão nhìn Đông Ly Thanh Thanh, ánh mắt ác liệt xẹt qua, nói:
- Ngươi nên biết trên người ngươi gánh vác trách nhiệm gì, theo ta trở về thôi, lẽ nào ngươi muốn ta giết tiểu tử kia sao?
- Sư phụ không cần.
Đông Ly Thanh Thanh run sợ, nàng tất nhiên là biết tính khí của sư phụ mình.
Vèo vèo!
Dưới ngọn núi, mười mấy bóng người bay vụt qua, sau mấy cái lắc mình, liền xuất hiện ở chỗ nham thạch bừa bộn kia.
Mười mấy người này đều mặc hắc y, khí tức không yếu, có ít nhất bốn người tu vi Mạch Linh Cảnh.
- Mẫn hộ pháp, chính là trong hang núi phía trước, bốn tháng trước trong lúc vô tình ta đi qua đây, cũng cảm giác được trong này có khí tức của Linh Dược dao động, hẳn không phải Linh Dược bình thường, có điều có tiếng gầm gừ của yêu thú truyền ra, khí tức rất mạnh, cho nên ta không dám đi vào.
Một đại hán nhỏ gầy nói với một ông lão áo bào đen trước người.