Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 244: Chương 244: Kịp thời đuổi tới. (2)




Ánh lửa văng khắp nơi, Hoành Đao của Cừu Giang bị cự lực vọt tới, suýt nữa cầm không được, thân hình cũng lảo đảo thối lui.

Trong lúc hoảng sợ, Cừu Giang liên tiếp lui mấy bước mới đứng vững thân hình, ánh mắt biến sắc, vừa rồi đánh lên Hoành Đao của mình, dĩ nhiên là một thanh chủy thủ, từ xa ném mạnh đến, lại còn có lực lượng như thế, đủ thấy người ra tay thực lực kinh người.

Mà biến cố trong nháy mắt, cũng làm thanh niên mặc vân bào trợn mắt há hốc mồm.

- Rống!

Đúng lúc này, trên không Hổ khiếu chấn thiên, giữa không trung cuồng phong gào thét, một Phi Hổ khổng lồ xuất hiện.

Mọi người ở trong hạp cốc đều khiếp sợ đình chỉ giao thủ, sơn mạch ở ngoài thành không có Yêu thú tồn tại a.

Từng ánh mắt khẩn trương nhìn lên, chỉ thấy một Phi Hổ cả người bao trùm vương văn, hai cánh khổng lồ đang vỗ cánh lao đến, miệng hổ dữ tợn rít gào, triển khai hai cánh ước chừng hơn hai mươi trượng, nháy mắt đã xuất hiện ở trên không.

- Hô lạp!

Cự hổ vỗ cánh, giữa không trung gió lốc gào thét, thổi quét phía dưới cát bay đá chạy.

- Trời ạ, đó là Vương Lân Yêu Hổ!

- Vương Lân Yêu Hổ này sợ là đến Mạch Linh Cảnh!

...

Mọi người hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc khiếp sợ, yêu hổ khủng bố to lớn kia vỗ cánh xoay quanh, làm người ta hô hấp khó khăn, huyền khí trong cơ thể tắc nghẽn.

- Xuy!

Trên lưng Vương Lân Yêu Hổ, một thân ảnh tử bào nhảy xuống, thân ảnh trực tiếp dừng ở trước thanh niên mặc vân bào, gắt gao nhìn thanh niên mặc vân bào, sau đó có chút yên tâm, trên khuôn mặt cương nghị hiện ra ý cười.

Thanh niên mặc vân bào giãy giụa từ trên đất đứng lên, nhìn thiếu niên áo tím đột nhiên cưỡi yêu hổ to lớn, như Thiên Thần buông xuống cứu hắn một mạng, nhìn khuôn mặt cương nghị còn chưa thành thục kia, dưới mày kiếm là ánh mắt thâm thúy, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, thân hình run lên, ánh mắt kích động, run giọng nói:

- Lão Tam, ngươi là lão Tam, ta đây là nằm mơ sao!

Thanh niên mặc vân bào bất khả tư nghị, hoàn toàn sợ ngây người, hắn làm sao cũng không ngờ thanh niên này dĩ nhiên là lão Tam, là lão Tam lúc trước ở gia tộc bởi vì trời sinh phế mạch không thể tu luyện, cả ngày si ngốc ngơ ngác, bị người âm thầm gọi ngốc thiếu gia, cần hắn cùng đại tỷ che chở kia.

- Nhị ca, ngươi không có việc gì là tốt rồi, ăn đan dược này vào đi, chuyện tình kế tiếp giao cho ta.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười đến bên người thanh niên mặc vân bào, đưa qua một viên đan dược. Thanh niên mặc vân bào kia, Đỗ Thiếu Phủ ở thật xa liền nhận ra, đúng là đại nhi tử của Nhị bá Đỗ Vân Long, cũng là nhị đường ca của mình.

Vừa rồi thời khắc nguy cấp, liền từ trong Túi Càn Khôn tìm ra một thanh chủy thủ ném tới, mạnh mẽ đến kịp lúc, nếu tới chậm một chút, Đỗ Thiếu Phủ không khỏi hít một ngụm khí lạnh, thầm sợ không thôi.

Đỗ Vân Long tiếp nhận đan dược của Đỗ Thiếu Phủ, có chút ngơ ngác ném vào miệng, ánh mắt vẫn luôn nhìn khuôn mặt phía trước, giống như cực kỳ xa lạ.

Này thật sự là Tam đệ của mình sao, Đỗ Vân Long vốn còn đang suy nghĩ, nếu lần sau về nhà, từ trong Lan Lăng phủ thành mời một Linh Phù Sư lợi hại đi Thạch Thành khám cho Tam đệ, cho dù không thể tu luyện, nhưng chỉ cần không si ngốc ngơ ngác liền tốt, nhưng hiện tại, trên người lão Tam mặc kệ là khí thế hay khí chất, đều hoàn toàn không giống lúc trước.

- Hương chủ.

Theo Đỗ Thiếu Phủ cùng Vương Lân Yêu Hổ bay đến, người Tinh Long hội thấy thế, vội vàng thoát khỏi người Đông Hưng Đường đang bị Vương Lân Yêu Hổ dọa sợ, cả đám lập tức đến bên người Đỗ Vân Long, ánh mắt như nhìn thấy cứu tinh nhìn Đỗ Thiếu Phủ.

Bọn họ cũng nghe ra, người đến tuyệt đối là huynh đệ của hương chủ, có Vương Lân Yêu Hổ kia, sợ là đủ để cho bọn họ thoát thân.

- Các hạ là ai, việc này là ân oán giữa Đông Hưng Đường chúng ta cùng Tinh Long hội, không quan hệ gì tới ngoại nhân, các hạ không nên nhúng tay vào mới tốt.

Cừu Giang nhìn Vương Lân Yêu Hổ xoay quanh giữa không trung, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc sớm đã cực kỳ ngưng trọng, hắn không nghĩ tới Đỗ Vân Long này còn nhận thức cường giả như thế.

- Lão Tam, người này là đệ đệ của Đông Hưng Đường đường chủ Cừu Sơn, Đông Hưng Đường phó đường chủ Cừu Giang, tu vi Mạch Động cảnh viên mãn, rất khó đối phó.

Nghe Cừu Giang nói, Đỗ Vân Long nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc hơi ngưng trọng nói.

- Nhị ca, để cho ta tới thì tốt rồi, không cần lo lắng, lát nữa huynh đệ chúng ta trò chuyện sau.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn nhị ca Đỗ Vân Long mỉm cười, sau đó từ từ xoay người, nhìn về phía Cừu Giang ở trước đó không xa, ánh mắt thâm thúy chợt trầm xuống, hàn ý kích bắn nói:

- Ngươi muốn giết nhị ca của ta, ngươi nói việc này cùng ta có quan hệ không?

- Nhị ca...

Cừu Giang nghe vậy, sắc mặt đại biến, mắt nhìn Vương Lân Yêu Hổ xoay quanh giữa không trung, sau đó cố nặn ra nụ cười nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Ta nghĩ ta khẳng định cùng Đỗ hương chủ có chút hiểu lầm, ta lui ngay, lui ngay.

Nói xong, Cừu Giang muốn ly khai, Vương Lân Yêu Hổ khổng lồ kia cho hắn biết hắn căn bản không thể chống lại.

- Không cần lui, tự mình chấm dứt mà nói, ta có thể lưu ngươi toàn thi, nếu để ta động thủ, thi cốt vô tồn!

Thanh âm đầy hàn ý truyền ra, Đỗ Thiếu Phủ sao có thể buông tha người muốn giết nhị ca của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.