Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 330: Chương 330: Lão nhân và nữ nhân (2)




Trên đường nhỏ trong rừng, một nữ tử dìu một lão giả tập tễnh từ từ bước. Nữ tử khẽ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thiếu nữ chừng hai mươi tuổi đầy tàn nhang, da dẻ vàng vọt xấu xí.

- Gia gia, phía trước chính là Ám Lâm Trấn, chúng ta sắp tới nơi rồi.

Xuyên thấu qua mảnh đại thụ rợp trời, nhìn khối kiến trúc không nhỏ mơ hồ xuất hiện dưới bóng cây rậm rạp, nữ tử lộ vẻ cười. Nhưng nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt vừa tàn nhang vừa vàng vọt, không ai tưởng tượng nổi, sao trên đời này lại có nữ tử xấu đến thế.

- Cuối cùng cũng tới.

Lão giả chừng dừng lại, để lộ một khuôn mặt vừa gầy lại ngăm đen, cả người gầy trơ, mặc bộ áo trường bào bằng tơ trắng, giống hệt một cây sào trúc treo một cái túi vải, cả lồng ngực trơ ra dán thẳng vào tấm áo, thấp thoáng như song cửa.

Lão giả đứng cùng nữ tử xấu xí kia, lại vô cùng phối hợp.

- Gia gia, chúng ta tìm nhiều người như vậy cũng không có cách nào, chẳng lẽ mấy người trong trấn nhỏ thuộc Hắc Ám Sâm Lâm này còn giỏi hơn những người mà chúng ta đã tìm hay sao?

Nữ tử xấu xí kia đỡ lão nhân, trong mắt có sự hoài nghi.

- Phi nhi, nha đầu nhà ngươi thông minh lanh lợi, chuyện gì cũng nói chút là thông, nhưng đừng coi thường Hắc Ám Sâm Lâm này. Chỗ này ngọa hổ tàng long, qua bao nhiêu năm vẫn không có ai dám đụng tới nó, cũng không dám đánh vỡ sự cân bằng này. Trừ một mảnh hỗn loạn trong Hắc Ám Sâm Lâm đều là những người liệu mạng, nguyên nhân lớn hơn nữa vì còn có những cao nhân ẩn dật khó lường. Vạn nhất chọc vào mấy người đó, hậu quả khó lường.

Lão giả nhẹ nhàng nói, liền mỉm cười, lúc này có vài tia sáng lọt qua khóm cây xuyên xuống, chiếu vào khuôn mặt ngăm đen này, làm cho khuôn mặt lão trở nên vô cùng sinh động. Bao nhiêu nếp nhăn đều sung sướng di động, chằng chịt nối với nhau, y hệt vết nứt trên ruộng cạn.

- Nơi này đúng thật loạn.

Nữ tử nói nhỏ.

Thân mình tập tễnh của lão nhân vươn lên, duỗi lưng mỏi mệt, nhìn dáng người vốn đang gầy càng trở nên giống một cây mộc côn, sau đó nói với nữ tử:

- Đây là Hắc Ám Sâm Lâm, là Hắc Ám Hỗn Loạn, muốn sinh tồn trong đây, chỉ có ba chữ.”

- Gia gia, là ba chữ nào?

Nữ tử cũng tò mò hỏi, giống như đang phối hợp tung hứng muốn lão giả nói tiếp, hiếm khi thấy gia gia nàng lại cao hứng như vậy.

- Thực lực, và, ngoan.

Lão gỉa khẽ cười nói:

- Phải ác hơn đối phương, phải có thực lực mạnh hơn, thực lực còn phải tàn nhẫn, chính là phép tắc sinh tồn trong này.

- Xem ra gia gia hiểu rất rõ nơi này á.

Nữ tử xấu xí kia cười nói, thanh âm lại cực kỳ dễ nghe.

- Ngao ngao!

Đúng lúc này, có tiếng gầm gừ kinh người truyện tới, sau đó liền thấy mấy con yêu thú cao một trượng, thân dài hai trượng đang chạy chồm từ con đường nhỏ đằng sau tới.

Yêu thú này giống sói mà chẳng phải sói, giống ngựa mà chẳng phải ngựa, cả người ngăm đen, chính là Ám Hắc Lang Mã, một loại yêu thú tọa kỵ thường gặp của Hắc Ám Sâm Lâm.

Ám Hắc Lang Mã tuy rằng tằng thứ cao, nhưng sức chịu đựng vô cùng tốt, tốc độ cực nhanh, trèo đèo lội suối không thành vấn đề, cho nên không ít tiêu cục cùng liệp yêu đoàn đều lấy nó làm tọa kỵ. Đương nhiên, giá cũng không hề rẻ.

Trên lưng đám Ám Hắc Lang Mã này đều có mấy đạo thân ảnh, đám người chung quanh đều nhường đường, chỉ là có một số ít người, tuy vẫn nhường đường nhưng ánh mắt lại có vẻ khó coi.

- Tao lão đầu cùng xấu nữ nhân đằng trước mau tránh ra, bằng không giẫm chết mấy người cũng đừng có trách.

Chốc lát, Ám Hắc Lang Mã đã chạy tới, hét lớn một tiếng nhưng lại không có ý dừng lại. Có lẽ trong suy nghĩ của bọn họ, mấy người này nếu không tránh kịp thì có bị giẫm chết cũng đáng đời, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ để tọa kỵ giết chết người khác.

¬- Ngao ngao!

Tốc độ nhanh chóng, đám Ám Hắc Lang Mã chớp mắt đã tới sau lưng hai người, tưởng như sắp giẫm chết họ luôn rồi.

- Hưu hưu hưu!

Bỗng dưng có một tiếng xé gió chói tai vang lên, chỉ trong chớp mắt liền có một đạo đạm sắc kim quang lóe lên, đụng vào người đám Ám Hắc Lang Mã.

- Ngao ô…

Tiếng gào trầm đục vang lên, đạo lưu quang này dương như có chưa sức mạnh khủng bố, khiếm đám lang mã kêu gào thảm thiết, có mấy con còn đổ kềnh xuống mặt đất.

- Rầm rầm…

Người ngã ngựa đổ, cả con đường liền hỗn loạn, đám người cưỡi trên lang mã cũng bị quăng ra ngoài, mỗi kẻ một hướng nằm chật vật trên đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.