- Thiên Địa coi người như phù du, Đại Đạo coi Thiên Địa như bọt nước, duy chỉ có Nguyên Thần là thật...
Giờ khắc này, Đỗ Thiếu Phủ thân bất do kỷ mặc niệm tự phù trúc trắc trong thức hải.
Theo tự phù trúc trắc được mặc niệm, Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được rõ ràng, đau nhức trong thức hải dần dần hòa dịu, giống như có lực lượng Thiên Địa khổng lồ, theo mình mặc niệm tự phù trúc trắc mà tràn vào thức hải.
Mặc niệm tự phù trúc trắc có thể giảm bớt đau đớn, Đỗ Thiếu Phủ nhất thời không ngừng mặc niệm, cả đám tự phù trúc trắc như sống lại, thức hải của mình cũng mở rộng ra, sau đó lần nữa làm Đỗ Thiếu Phủ đau đớn khó nhịn, như trong thức hải cũng bị xé tan.
Đỗ gia đình viện, trên ghế mây, hai mắt của Đỗ Đình Hiên mông lung, trên người tràn đầy mùi rượu.
- Xuy xuy!
Bỗng dưng, trong mắt Đỗ Đình Hiên có tinh quang chấn động, ánh mắt nhìn về phía sau núi Đỗ gia, tựa hồ cảm giác được phía sau núi có chấn động đặc thù truyền ra.
Tàng Võ lâu của Đỗ gia, màn đêm bao phủ, trên đỉnh cung điện, một lão nhân quần áo tả tơi, mày tóc bạc trắng nhìn về phía sau núi, trên khuôn mặt hơi kinh động, sau đó thân ảnh hư không tiêu thất.
.....
Hôm sau, bình minh như muốn xé tan hắc ám.
Còn chưa đến thời điểm mặt trời mọc, bầu trời có chút tờ mờ sáng, đó là thời khắc đêm ngày giao hội.
Bầu trời thâm thúy, còn rải rác mấy tàn tinh như ẩn như hiện, sơn mạch bao phủ ở trong bình minh thần bí, phía chân trời, quần sơn miên man chập trùng...
Trên tảng đá phía sau núi Đỗ gia, quanh người Đỗ Thiếu Phủ bao phủ một cỗ quang mang màu trắng thần dị, quang mang màu trắng tựa như thần mang, lộ ra uy áp cường đại.
Thời điểm quang mang màu trắng biến mất, hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ mở ra, vẻ mặt kinh hãi, nhưng tựa hồ cảm giác được trong cơ thể có một loại biến hóa, miệng kinh ngạc thành vòng tròn, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại.
- Linh Phù Sư tam tinh, ta là Linh Phù Sư tam tinh!
Thật lâu sau, Đỗ Thiếu Phủ nhảy dựng lên, ánh mắt không thể tin.
Nhưng cảm giác Nê Hoàn cung của mình biến hóa, còn có tinh thần lực tăng cường không biết bao nhiêu lần, Đỗ Thiếu Phủ cẩn thận thẩm tra thật lâu, vẫn như cũ xác định lúc này mình ở cảnh giới Linh Phù Sư, đã đến Linh Phù Sư tam tinh.
Bất tri bất giác, thời gian một đêm, từ Linh Phù Sư nhị tinh Sơ Đăng, nhảy vọt qua Huyền Diệu, Bỉ Ngạn, còn có Viên Mãn, trực tiếp đến tam tinh Sơ Đăng cảnh.
Vẻn vẹn lên một đại cảnh giới, này làm sao không để Đỗ Thiếu Phủ sợ hãi!
Mà mình thần bí đến Linh Phù Sư tam tinh, đột phá như thế nào, Đỗ Thiếu Phủ cũng hồn nhiên không biết.
Cẩn thận kiểm tra hết thảy trong cơ thể mình, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện thân thể của mình cũng có không ít biến hóa.
Tựa hồ được phạt mao tẩy tủy, nhưng này không phải phạt mao tẩy tủy đến từ trong cơ thể, mà đến từ Nê Hoàn cung trong thức hải.
Nê Hoàn cung trong thức hải, vốn đã rất mạnh, lúc này lại lột xác lần nữa, tinh thần lực cực kỳ dư thừa no đủ.
Tựa hồ tinh thần lực này còn ẩn chứa một ít biến hóa huyền diệu, để tinh thần lực lộ ra khí tức xa xưa mà tang thương...
- Thú cốt, nhất định là thú cốt kia.
Sau một lát, Đỗ Thiếu Phủ từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại, hồi tưởng hết thảy biến hóa, vấn đề nhất định là ở thú cốt thần bí.
Thú cốt thần bí không thể phá vỡ kia đã băng toái không thấy, thậm chí ở trong thức hải lưu lại tự phù trúc trắc cũng biến mất không thấy.
Bất quá những tự phù trúc trắc kia, đã bị Đỗ Thiếu Phủ thuộc làu ghi tạc ở trong thức hải.
Không thể giải thích loại biến hóa này, nhưng Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng, thú cốt kia nhất định là bảo vật, lúc trước mình liền cảm giác được.
Mặc kệ như thế nào, ở Linh Phù Sư dĩ nhiên có tiến bộ to lớn như thế, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ khiếp sợ, sau đó cao hứng không thôi.
Linh Phù Sư tam tinh Sơ Đăng cảnh, tương đương tu luyện giả Mạch Động Sơ Đăng cảnh.
Mà bây giờ mình còn là Tiên Thiên cảnh Viên Mãn, còn chưa tới Mạch Động cảnh.
Nên có thể nói, hiện tại tu vi của mình ở Linh Phù Sư, đã cao hơn trình tự võ đạo.
.....
Thạch Thành bình tĩnh tựa như thường ngày, hai ngày sau đó, tâm tư của Đỗ Thiếu Phủ chỉ đặt ở trên tự phù thần bí kia.