Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 267: Chương 267: Ngươi âm ta? (1)




- Không phải ta tìm ngươi, là ta nghe nói mấy ngày trước ngươi tìm ta, vừa vặn ta có việc đi ra ngoài, hôm qua mới trở về, cho nên muốn hỏi một chút ngươi tìm ta có chuyện gì?

Trên khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Thanh niên nghe vậy, khuôn mặt không khỏi co giật, hơi ngẩng đầu, ánh mắt có chút cao ngạo nhìn chăm chú vào Đỗ Thiếu Phủ, đúng là Lan Lăng tứ thiếu Hàn Hâm.

Hàn Hâm tự nhiên biết Đỗ Thiếu Phủ ba hoa, rõ ràng là người này tìm hắn, hiện tại lại phủ nhận, nhìn Đỗ Thiếu Phủ một lát, mới há mồm nói:

- Chúng ta đừng nói tiếng lóng, chuyện tình Hộ Thành quân chúng ta chấm dứt thôi, ngươi hẳn cũng rõ ràng Lâm Minh là đến giúp nhi tử của hắn báo thù, lại không nghĩ rằng ngươi là người của Lan Lăng phủ, hắn căn bản không thể trêu vào, hiện tại bị ngươi giam lâu như vậy, cha con bọn hắn cũng ăn rất nhiều đau khổ, ngươi cũng có thể hết giận, thả Lâm Minh đi, dù sao ngươi cũng không dám giết hắn, ở lại trong tay ngươi cũng là phiền toái.

- Lâm Minh...

Đỗ Thiếu Phủ ra vẻ nghi hoặc, nhìn Hàn Hâm nói:

- Ta nhớ ra rồi, Lâm Minh hình như là bởi vì hiềm nghi tạo phản mới bị tư quân của Lan Lăng phủ bắt, cùng ta không có quan hệ gì a.

- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi còn như thế này, chúng ta liền không có tất yếu nói chuyện tiếp, có lẽ các ngươi cũng đã cảm giác được, giam Lâm Minh đối với ngươi cũng là một phiền toái, nếu ngươi không muốn đàm phán, ta liền cáo từ, có bản lĩnh thì giết Lâm Minh đi.

Sắc mặt của Hàn Hâm hơi trầm xuống, khuôn mặt vốn có vẻ đạm mạc, lúc này càng đạm mạc lên.

- Sự tình này không liên quan gì tới ta, bất quá ta có chuyện tình nói cho ngươi, ta cũng là vừa vặn biết được.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hàn Hâm, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu, giọng nói hơi tạm dừng một chút, sau đó nói:

- Ta vừa rồi biết được, Lâm Minh kia ở trong tư quân của Lan Lăng phủ rốt cục khiêng không được, nên đã khai toàn bộ.

- Khai cái gì?

Sắc mặt của Hàn Hâm khẽ biến.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười nói:

- Kỳ thực Lâm Minh cũng không có khai cái gì, đơn giản nói là ngươi và cha ngươi tính toán cùng Hộ Thành quân đối phó thành chủ, nói ở tháng sau hành động, các ngươi đều đã chuẩn bị tốt.

- Thúi lắm, điều đó không có khả năng, các ngươi nhất định là vu oan giá hoạ Lâm Minh, ta cùng cha ta căn bản không có ý tứ kia.

Hàn Hâm nghe vậy nhất thời giận dữ, này tuyệt đối là vu oan giá hoạ.

- Ha ha ha ha...

Đột nhiên, Hàn Hâm cười ha hả, khuôn mặt nổi giận trong khoảng thời gian ngắn khôi phục bình thường, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó cười nói:

- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi chỉ là muốn kích ta mà thôi, muốn hố ta, thủ đoạn này quá non nớt, không lên được mặt bàn a.

Sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ mang theo ý cười nói:

- Đích xác, ngươi thật thông minh, không hổ là đứng đầu Lan Lăng tứ thiếu, bất quá hiện tại thời gian cũng không sai biệt lắm.

- Cái gì thời gian không sai biệt lắm?

Hàn Hâm nhíu mày, ẩn ẩn có dự cảm xấu.

- Thiếu Phủ thiếu gia, không tốt, việc lớn không tốt.

Ngay thời điểm Hàn Hâm nghi hoặc, ở ngoài chính sảnh có thanh âm dồn dập truyền đến, đám người Hoàng Tam cùng Trương Hoành kinh hoảng chạy vào chính sảnh, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Thiếu Phủ thiếu gia, Hộ Thành quân thật sự tạo phản, Hộ Thành quân có không dưới vạn người mặc giáp mà đến, đã vây Lan Lăng phủ chật như nêm cối.

- Cái gì...

Hàn Hâm nghe vậy sắc mặt đại biến, đoạn thời gian này hắn còn cố ý thông tri qua tất cả Hộ Thành quân, bảo mọi người không thể hành động thiếu suy nghĩ, hẳn là không có khả năng sẽ phát sinh loại chuyện này, nhất thời kinh ngạc nói:

- Điều đó không có khả năng, này tuyệt đối không có khả năng.

- Hàn Hâm, xem ra cha con các ngươi thật sự có ý đối phó phủ chủ a?

Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc nhìn Hàn Hâm.

- Điều đó không có khả năng, ta đi xem.

Thần sắc của Hàn Hâm ngưng trọng, nếu Hộ Thành quân bao vây Lan Lăng phủ chật như nêm cối, như vậy chuyện này liền lớn.

- Hàn thiếu thành chủ chậm đã.

Đỗ Thiếu Phủ chắn ở trước mặt Hàn Hâm nói:

- Việc này tạm thời không vội, ta nghĩ tư quân của Lan Lăng phủ rất nhanh sẽ xử lý tốt, chộp vài người cầm đầu tới hỏi một chút sẽ biết.

- Ta vẫn là đi xem đi.

Hàn Hâm nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, càng thêm nóng vội, nếu người Hộ Thành quân bị bắt, như vậy tình huống sẽ càng thêm không ổn, hắn thật sự không nghĩ ra vì sao tình huống sẽ đột nhiên biến thành như vậy, theo đạo lý mà nói, Hộ Thành quân không có khả năng như vậy.

- Hàn thiếu thành chủ, ngươi khẩn cấp đi như vậy, không phải là chột dạ chứ.

Đỗ Thiếu Phủ căn bản không có ý tứ để Hàn Hâm rời đi, nhất thời lại chắn ở trước Hàn Hâm.

- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi đây là ý tứ gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.