Trung niên hắc y run rẩy một chút, sau đó ánh mắt âm trầm nhìn về phía Đỗ Đình Hiên nói:
- Tiểu tử tạp chủng này vốn không nên tồn tại.
- Hắn không phải tạp chủng, là con của ta.
Đỗ Đình Hiên nhẹ nhàng nói, thanh âm bình thản, nhưng kiên quyết không cho phản bác.
- Bởi vì là con của ngươi, nên mới là tạp chủng, nếu không phải bởi vì ngươi, hết thảy đều sẽ rất tốt.
Trung niên hắc y trầm giọng nói.
- Ngươi sẽ vì những lời này trả giá rất nhiều.
Đỗ Đình Hiên bình thản nói, bắt đầu có khí tức sắc bén chấn động.
- Ha ha.
Trung niên hắc y nở nụ cười, cười rất lớn tiếng, sau đó nhìn Đỗ Đình Hiên nói:
- Gần mười bảy năm nay, ngươi mỗi ngày say khướt, còn tưởng rằng như lúc trước sao, hôm nay ngươi cũng đi ra, vậy rất tốt, liền giải quyết luôn ngươi.
- Ngươi giải quyết không được ta.
Đỗ Đình Hiên lại ngẩn đầu, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tóc dài bay phấp phới, hoàn chỉnh lộ ra khuôn mặt của mình.
Đây là một khuôn mặt cương nghị, giống Đỗ Thiếu Phủ tới tám phần, mày kiếm mắt sao, như đao tước rìu đục, chỉ là hai hàng lông mày như có rất nhiều tâm sự.
Nếu bình thường, khuôn mặt này tuyệt đối đủ để làm vô số nữ nhân quay đầu nhìn nhiều vài lần, nhưng hôm nay say khướt, hơn nữa có chút bẩn thỉu, thoạt nhìn có vẻ tang thương hơn không ít.
Bất quá này cũng có một loại mị lực dương cương nồng đậm, thậm chí thanh âm chưa mùi rượu huân thiên kia, cũng để vô số nữ nhân trầm mê, nhìn trung niên hắc y nói:
- Ngươi thật sự không nên đụng đến con của ta.
Bình thản nói xong, ánh mắt của Đỗ Đình Hiên dần dần sắc bén lên.
- Ta không phải muốn động, mà là muốn giết.
Trung niên hắc y âm trầm nói:
- Ngươi hẳn nên biết, đừng nói giết các ngươi, dù đồ sát cả Thạch Thành nho nhỏ này, đối với chúng ta mà nói cũng không cần tốn nhiều sức.
- Các ngươi? Nói chính là những người sau lưng các ngươi a.
Đỗ Đình Hiên thản nhiên nói:
- Nhưng ít ra ngươi không được, năm đó ngươi không phải đối thủ của ta, so với bọn họ, ngươi kém quá xa, bằng không cũng sẽ không bị phái tới biên thùy, ngươi ở trong cảm nhận của bọn họ, căn bản không đáng giá nhắc tới.
- Đỗ Đình Hiên, ngươi muốn chết!
Khuôn mặt của trung niên hắc y hoàn toàn âm trầm, Đỗ Đình Hiên nói tựa hồ chạm đến chỗ đau của hắn, ánh mắt ngoan lệ, khí tức khủng bố lan tràn, phù quang sáng chói, giống như tinh thần trên bầu trời.
Sau đó khí tức khủng bố thổi quét, trên không Thạch Thành, gió nổi mây phun, Thiên Địa biến sắc!
Trung niên hắc y quát một tiếng, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, phù văn dâng trào hóa thành một thanh chiến giản, trên chiến giản có quang mang chói mắt lóe ra, phù văn kéo dài, thân hình trực tiếp đánh về phía Đỗ Đình Hiên, lớn tiếng quát:
- Đỗ Đình Hiên, ngươi chung quy không thể so sánh với ta, các ngươi chỉ là phàm phu tục, là kiến hôi, trời sinh ti tiện!
- Xuy!
Tiếng quát hạ xuống, chiến giản mang theo khí tức ngập trời, quang mang như tinh thần nở rộ, nơi đi qua không gian vặn vẹo, tiếng xé gió gào thét, trực chỉ Đỗ Đình Hiên.
- Oanh!
Ngay thời điểm chiến giản đánh tới, khóe miệng của Đỗ Đình Hiên khẽ nhúc nhích, sát ý lăng nhiên, đột nhiên giống như thay đổi một người, khí thế khủng bố từ trong cơ thể bạo phát ra.
Lúc này, Đỗ Đình Hiên nơi nào là Đỗ lão tam bình thường say khướt, từ trong người đột nhiên lan tràn ra khí thế khủng bố, đủ để làm Thiên Địa biến sắc!
Thân ảnh khẽ động, không tiến không lùi, trong mắt Đỗ Đình Hiên chỉ bình tĩnh nhìn chiến giản bắn tới, căn bản không có một chút ý tứ né tránh, không biết khi nào, trong lòng bàn tay có phù văn bắn ra, sau đó hóa thành một thanh trường thương.
Trên trường thương, lại có thêm lôi mang lóe ra, điện mang lộng lẫy tàn sát bừa bãi, cực kỳ khủng bố, làm người ta rung động!
- Xuy!
Trước chiến giản, không gian bạo toái, nhưng ngay thời điểm chiến giản cách Đỗ Đình Hiên không đủ một tấc, thân ảnh của hắn hóa thành tàn ảnh, chiến giản xuyên thủng tàn ảnh của Đỗ Đình Hiên, tàn ảnh phá toái, mang theo sóng gợn nhộn nhạo, làm người ta nhìn hoa cả mắt.
Ngay sát na chiến giản xuyên thủng tàn ảnh của Đỗ Đình Hiên, cả người trung niên hắc y lông tơ dựng đứng, sau đó ánh mắt kinh hãi đại biến, chỉ thấy thân ảnh biến mất kia đã xuất hiện ở trước mặt hắn không quá một thước.
- Xuy!
Ở dưới hoảng sợ gấp gáp, trung niên hắc y chỉ có thể bố trí ra huyền khí hộ thể bảo vệ mình.
- Gần mười bảy năm, nếu ta không mỗi ngày say khướt, bọn hắn làm sao có thể yên tâm, nhưng các ngươi thực cho rằng mấy năm nay, ta mỗi ngày đều sống trong men rượu sao?