Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 148: Chương 148: Phát uy (2)




Người này không cao, đầu trọc, lại cố tình ở hai bên để lại một lọn tóc đen, có vẻ cực kỳ buồn cười, lúc này ánh mắt âm trầm lộ ra sát ý, đủ để làm trái tim người ta băng giá.

- Đại trưởng lão!

Thiếu niên áo tím đi tới bên người đại trưởng lão, khí tức cực kỳ bá đạo chấn động ra.

- Thiếu Phủ, ngươi từ trong Lôi Trì đi ra sao?

Ánh mắt của Đại trưởng lão lộ ra kinh hỉ, sau đó sắc mặt kinh biến, thân ảnh lão giả kia đột nhiên bộc phát ra lực lượng cường đại, vội kéo Đỗ Thiếu Phủ ra phía sau nói:

- Ngươi mau lui lại, trở về Đỗ gia, nếu hôm nay Đỗ gia bại, ngươi mang theo đệ tử Đỗ gia rời khỏi Thạch Thành.

- Đại trưởng lão, ta không đi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy đại trưởng lão lo lắng, sau đó lắc đầu, đi tới trước đại trưởng lão nói:

- Yên tâm đi, qua hôm nay, Đỗ gia vẫn còn có thể tồn tại!

- Đỗ Thiếu Phủ, đến thật khéo a.

Lão giả hói đầu nhìn đột nhiên xuất hiện Đỗ Thiếu Phủ, sửng sốt sau, cũng cười lạnh không thôi, vị này Đỗ gia Thiên Tài, hôm nay vừa vặn gạt bỏ, miễn cho về sau dẫn cái gì hậu hoạn.

- Thiếu Phủ đi mau, không thể cậy mạnh, Ngạn La này là Ngạn gia đại trưởng lão, Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, ta bước vào Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh mười năm, nhưng không thể tiến thêm, không phải đối thủ của hắn.

Ánh mắt của Đỗ Quang Diệu lộ ra lo lắng, bị Võ mạch hạn chế, tu vi của hắn chung quy khó có thể tiến bộ quá lớn.

- Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh sao.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ co lại, nhưng không có rời đi, Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh cảnh, còn mạnh hơn Tào Khải Thái.

- Tiểu tử ngươi thật có chút bản sự, chỉ tiếc không phải người Ngạn gia ta, không lưu ngươi được!

Trong mắt Ngạn La lan tràn sát ý, bàn chân mạnh mẽ giẫm mặt đất, lao về phía Đỗ Thiếu Phủ, huyền khí hùng hồn ầm ầm thổi quét, làm lực lượng Thiên Địa chung quanh trở nên kích động, sau đó lấy xu thế sấm đánh xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ.

- Hưu!

Ngạn La phất tay, một đạo chỉ khí ngưng tụ, phù văn chấn động, ở trước thủ ấn, không khí cũng xuất hiện khe nứt, mang theo không khí chấn động, lấy một loại tư thái độc ác xuyên thủng không khí, hóa thành tia chớp, bắn thẳng tới ngực của Đỗ Thiếu Phủ.

Thủ ấn bắn đến, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ hơi chấn động, trong mắt sớm đã dâng trào hàn ý, quang mang màu vàng ở quanh thân càng ngày càng đậm.

- Tiểu tử, chết đi đi!

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ bất vi sở động, Ngạn La còn tưởng rằng Đỗ Thiếu Phủ kinh sợ, liền cười lạnh không ngớt, tiểu tử này thiên phú khủng bố, hôm nay rốt cục bị hắn gạt bỏ.

Tuy đạo thủ ấn này của hắn không phải công kích mạnh nhất, nhưng biết Đỗ Thiếu Phủ bất phàm, sau khi đi ra Lôi Trì, sợ là sẽ càng mạnh, bởi vậy cũng không có nương tay.

- Xuy!

Ở dưới ánh mắt kinh hãi của Đỗ Quang Diệu, công kích của Ngạn La như vào chỗ không người đánh lên ngực Đỗ Thiếu Phủ, xuyên thủng huyền khí kim sắc, sau đó hung hăng đâm vào trong ngực, bộc phát ra thanh âm bén nhọn.

- Làm sao có thể...

Ngay thời điểm thủ ấn khắc lên ngực của Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt cười lạnh, sát ý đại thịnh của Ngạn La không khỏi kinh biến, hắn cảm giác ngón tay của mình giống như va chạm lên tinh cương cứng rắn, ngón tay truyền đến đau đớn, như muốn gãy ra, ẩn ẩn còn có lôi điện lập lòe...

Trong nháy mắt, trên khuôn mặt cương nghị của Đỗ Thiếu Phủ có chút cười lạnh, ngưng kết thủ ấn, quang mang nở rộ, ngón trỏ khép lại, cũng dùng phương thức tương tự ngưng tụ ra một đạo thủ ấn, tiếng quát lành lạnh đột nhiên vang lên.

- Gậy ông đập lưng ông!

Thủ ấn bắn ra, bao vây phù văn màu vàng, nơi đi qua không gian cơ hồ lõm xuống, sau đó đánh lên ngực Ngạn La đang gần trong gang tấc.

- Không xong...

Khi thủ ấn hạ xuống, Ngạn La mới hoảng sợ bừng tỉnh, thúc dục toàn bộ lực lượng, khí tức Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh bùng nổ, mới ở thời điểm chỉ mành treo chuông thân hình thối lui ra sau một chút.

Nhưng khoảng cách của hai bên quá gần, tốc độ cũng quá nhanh, thủ ấn của Đỗ Thiếu Phủ dùng tư thái mãnh liệt cùng bá đạo hung hăng đánh lên vai hắn.

- Xuy!

Thủ ấn hạ xuống, phù văn màu vàng phá hủy huyền khí của Ngạn La, sau đó lấy xu thế bẻ gãy nghiền nát đánh lên vai Ngạn La, nhất thời một cái lỗ máu xuất hiện ở trên vai Ngạn La, huyết nhục bay tứ tung, huyết vụ phun trào.

Kình khí mang theo phù văn màu vàng từ phía trước tiến vào, sau đó từ sau lưng Ngạn La tuôn ra.

- Điều này sao có thể?

Giờ khắc này, chung quanh cũng có không ít ánh mắt nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ cùng Ngạn La, hết thảy làm mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, chính mắt nhìn thấy cũng không dám tin.

Đỗ Quang Diệu đại trưởng lão cũng ngây ra như phỗng, hắn tuyệt đối không ngờ, Ngạn La mà ngay cả hắn cũng rơi vào hạ phong, ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, một chiêu liền bị thương nặng.

- Phốc xuy!

Ngạn La phun ra máu tươi, ánh mắt đột nhiên trợn to, vẻ mặt khiếp sợ.

Kết quả này là đánh chết hắn cũng không đoán được, nhất thời phải lui ra sau, nếu không sẽ cực kỳ nguy hiểm.

- Còn muốn trốn sao, đã chậm!

Tựa hồ Đỗ Thiếu Phủ đã sớm chuẩn bị, biết Ngạn La sẽ chạy trốn, mắt lộ ra cười lạnh, thân ảnh giống như tia chớp truy kích tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.