Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 55: Chương 55: Phụ tử uống rượu (1)




- Phanh!

Trong đầu Thiểm Điện Yêu Báo tràn ra vật hồng hồng trắng trắng, thân hình uể oải xuống.

- Rống!

Một tiếng Hổ khiếu ở trong rừng rậm cách đó không xa truyền ra, Hổ khiếu kinh lôi, làm vô số mãnh thú, hung cầm ở chung quanh sơn mạch vỗ cánh bôn đào, sâm lâm nổi lên vô số cuộn sóng.

- Ngao ngao.

Đám Thiểm Điện Yêu Báo sau khi thấy đầu lĩnh bị đánh chết, lại nghe được Hổ khiếu khủng bố, nhất thời kinh sợ bỏ chạy, không dám có chút lưu lại.

Thiếu niên đánh chết Thiểm Điện Yêu Báo xong, ngay cả đầu cũng không có quay lại, thân hình cao ngất khiêng thi thể Thiểm Điện Yêu Báo nặng tới mấy trăm cân rời đi, không có để ý tới thiếu nữ cùng vài thiếu niên kia.

- Người kia là ai, giống như gặp qua ở nơi nào a.

Nhìn thiếu niên khiêng thi thể Thiểm Điện Yêu Báo, vài thiếu niên sắc mặt tái nhợt, chật vật, ánh mắt rung động nghi hoặc, thiếu niên kia tuổi cùng bọn họ kém không có mấy, thậm chí còn muốn nhỏ hơn một ít, nhưng thực lực cực kỳ khủng bố, Tiên Thiên cảnh Thiểm Điện Yêu Báo chỉ hai quyền có thể đánh chết, cường hãn như thế nào a.

- Là hắn.

Ánh mắt của thiếu nữ kinh ngạc, ra tay dĩ nhiên là Đỗ Thiếu Phủ lúc trước ở Đỗ gia gặp qua, thiếu gia đồn đãi là ngốc tử kia. Nhưng vừa rồi nhìn Đỗ Thiếu Phủ ra tay, làm sao có thể là một ngốc tử thiếu gia.

- Tử Câm, tên kia thật quen mặt a.

Một thiếu niên lớn hơn một chút tiến lên, nhìn bóng dáng rời đi kia rất là khiếp sợ.

- Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ, lúc trước chúng ta ở Đỗ gia đã gặp mặt.

Thiếu nữ tên Tử Câm nhìn thiếu niên nói.

- Đỗ Thiếu Phủ, không phải ngốc tử thiếu gia kia sao, sao hắn lại một người ở trong Man Thú sơn mạch?

Nghe vậy, thiếu niên kinh ngạc, ba chữ Đỗ Thiếu Phủ ở Thạch Thành, tuyệt đối là cực kì nổi danh.

Thiếu nữ nhìn bóng lưng xa xa kia, trong mắt nổi lên một chút gợn sóng nói:

- Nếu hắn thật khờ mà nói, chúng ta ngay cả ngốc tử cũng không tính.

.....

- Nhị gia, chúng ta đi ra lâu như vậy, tuy có thu hoạch, nhưng không có đại thu hoạch gì, nghe nói có người thấy Tử Viêm Yêu Hoàng ra tay, còn có người nhặt được linh vũ trên người Tử Viêm Yêu Hoàng, chẳng lẽ là Tử Viêm Yêu Hoàng xảy ra biến cố gì sao?

Trong rừng rậm, hơn ba mươi thân ảnh xuyên qua ở trong rừng cây, đều cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, một thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi nhìn trung niên đầu lĩnh nói.

- Tồn tại như Tử Viêm Yêu Hoàng, dù có biến cố gì, cũng là chúng ta không thể tham dự, đều cẩn thận một ít, cơ duyên đáng quý, nhưng tánh mạng càng trọng yếu, lúc này đây chúng ta thu hoạch cũng không tính ít, chuyến đi này không tệ.

Đại hán thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chung quanh, bỗng dưng, thần sắc biến đổi, hai mắt gắt gao nhìn phía trước nói:

- Cẩn thận, phía trước có người đến.

Tất cả ánh mắt nhất thời cảnh giác, phía trước có một đạo thân ảnh xuất hiện, một thiếu niên khiêng một Yêu thú to lớn, thân hình vẫn cao ngất, phía sau còn đi theo một con mèo hoang, đang đứng ở phía trước đánh giá mọi người.

- Tiểu Hổ, không có ta phân phó, đừng bại lộ thân phận của ngươi, thu liễm khí tức đi.

Đỗ Thiếu Phủ khiêng thi thể Thiểm Điện Yêu Báo nhìn phía trước, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói với Vương Lân Yêu Hổ.

- Nhị gia, người nọ rất quen mặt a.

Không ít người ánh mắt khẽ nhúc nhích, thân ảnh thiếu niên kia ở rất xa, lại cực kỳ quen mặt.

- Thiếu Phủ, đó là Thiếu Phủ.

Đại hán gắt gao nhìn phía trước, đột nhiên ánh mắt run lên, trong mắt hiện ra sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng chạy tới.

Đại hán đúng là Đỗ gia lão Nhị Đỗ Chí Hùng, bởi vì trong Man Thú sơn mạch không bình tĩnh nên mới tự mình mang đội tiến vào, miễn cho có cơ duyên gì sẽ mấy nhà khác đoạt được, không nghĩ tới hiện tại gặp được Đỗ Thiếu Phủ mà hắn vẫn luôn tìm kiếm.

- Thiếu Phủ, Đỗ Thiếu Phủ, không phải mất tích sao, sao hắn có thể ở trong Man Thú sơn mạch.

Mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau, sau đó cũng chạy vội tiến lên.

Đỗ Chí Hùng cấp tốc chạy đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trên mặt hiện ra ý cười, phảng phất như tâm tình thả lỏng, nói:

- Thiếu Phủ, thật là ngươi sao, tất cả mọi người đang tìm ngươi, Đại bá của ngươi cũng mỗi ngày lo lắng, tiểu tử ngươi không có việc gì là tốt rồi.

- Nhị bá.

Nhìn đại hán trước mắt, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ hiện ra một tia ấm áp, hơi cười cười, cũng không biết nói gì, đã mười năm không có cùng Nhị bá hảo hảo nói chuyện, nhưng trong lòng biết, trong lòng Nhị bá luôn có hắn, chưa từng ghét bỏ hắn là ngốc tử, có chỉ là tiếc hận cùng đau lòng.

- Thật mạnh a, đây chính là Thiểm Điện Yêu Báo Tiên Thiên cảnh.

Một đám người Đỗ gia xúm lại, nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ khiêng thi thể Thiểm Điện Yêu Báo, đều kinh ngạc không ít.

- Ngốc tiểu tử, cười cái gì, không có việc gì là tốt rồi, còn không buông thi thể Thiểm Điện Yêu Báo xuống.

Đỗ Chí Hùng nói với Đỗ Thiếu Phủ, sau đó ánh mắt cũng nhìn thi thể Thiểm Điện Yêu Báo, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.