Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 227: Chương 227: Ta không phải người tùy tiện. (1)




Đỗ Thiếu Phủ vừa nói xong, sắc mặt của thanh niên bàn tử rốt cục nhịn không được co rúm lại.

Thanh niên đạm mạc trừng mắt, rất hiếu kỳ đánh giá Đỗ Thiếu Phủ, sau đó cười nói:

- Ha ha, đích xác có chút bị đạp hư.

Lúc này ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía thanh niên đạm mạc, dù thanh niên đạm mạc thu liễm rất tốt, nhưng Đỗ Thiếu Phủ vẫn cảm giác trên người thanh niên kia có khí tức kiệt ngạo, dưới ánh mắt bình tĩnh cũng cất dấu tia sáng sắc bén khiếp người.

- Ta biết hắn hẳn là Mạnh Lai Tài, vậy ngươi là...

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thanh niên lạnh lùng, suy tư một chút, sau đó nói:

- Nếu ta không đoán sai mà nói, ngươi hẳn chính là Lan Lăng tứ thiếu Hàn Hâm a?

- Lan Lăng tứ thiếu, đó là một ít người nhàm chán cố ý bố trí, chê cười.

Thanh niên lạnh lùng xem như chấp nhận mình chính là Hàn Hâm, sau đó cũng không cần Đỗ Thiếu Phủ mời, trực tiếp ngồi ở bên người Mạnh Lai Tài nói:

- Hôm nay ta cũng biết ngươi, Đỗ Thiếu Phủ.

- Người biết ta sẽ càng ngày càng nhiều.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó nhìn Mạnh Lai Tài nói:

- Nếu ngươi đến nhận lỗi, kỳ thực không cần tự mình đến.

Mạnh Lai Tài nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tâm thầm nghĩ, không phải ngươi bảo ta tự mình đến sao.

Thời điểm Mạnh Lai Tài suy nghĩ, Đỗ Thiếu Phủ đã tiếp tục nói:

- Chỉ cần ngươi miễn phí tất cả chi tiêu trong tối nay là được, ta sẽ thật cao hứng.

- Tối hôm nay tất cả tiêu phí của ngươi, ta đều miễn.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt mập mạp của Mạnh Lai Tài cố nén bảo trì phong độ nói:

- Có cần lại tìm cho ngươi vài cô nương hay không.

Giọng nói hạ xuống, Mạnh Lai Tài không khỏi cố ý thêm một câu:

- Cũng miễn phí.

- Không cần, ta không phải người tùy tiện.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, mắt nhất thời sáng ngời, sau đó có chút tiếc hận nói:

- Nếu ngươi là bằng hữu của ta thì tốt, có bằng hữu như ngươi, về sau ta hẳn là sẽ rất hạnh phúc.

- Nếu ngươi cảm thấy chúng ta là bằng hữu, chúng ta lập tức chính là bằng hữu.

Mạnh Lai Tài nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Ít nhất bây giờ chúng ta còn không phải bằng hữu.

Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, sau đó nói với Mạnh Lai Tài:

- Các ngươi tới tìm ta, xác định không phải vì chuyện tình của Hạ Quân cùng Quách Khôn a?

- Không phải, chúng ta cùng hai người bọn họ quan hệ rất vi diệu, nhưng còn chưa tới trình độ chủ động giúp bọn hắn.

Hàn Hâm nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Vậy là tốt rồi, ta cho rằng lại phải đánh người, hôm nay ta thật sự là không muốn đánh người.

Đỗ Thiếu Phủ hít sâu một hơi, sau đó nhìn Mạnh Lai Tài nói:

- Ta muốn gặp Mộ Dung U Nhược, ngươi là đại lão bản nơi này, hẳn có thể an bài a?

Đỗ Thiếu Phủ nói, để Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài đều âm thầm khó chịu.

Mạnh Lai Tài sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn Hàn Hâm, ánh mắt chấn động, cuối cùng lại nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi:

- Theo ta được biết, ngươi cùng Mộ Dung U Nhược cô nương vốn không quá quen, sao ngươi có thể đến nơi này tìm nàng?

- Ta cũng không biết, nàng bảo ta tới.

Đỗ Thiếu Phủ thở dài.

Ánh mắt đạm mạc của Hàn Hâm có chút chấn động, sau đó nhìn Mạnh Lai Tài nói:

- Hình như U Nhược cô nương đang ở lầu ba bồi vị kia a?

Mạnh Lai Tài sửng sốt, sau đó mắt lộ ra mỉm cười, cuối cùng nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Tuy ta là lão bản của nơi này, nhưng chuyện tình của U Nhược cô nương, ta thật đúng là không có cách nào nhúng tay, hiện tại nàng hẳn là đang bồi một khách nhân trọng yếu, nếu ngươi muốn đi tìm nàng, ta có thể cho ngươi đi, bất quá đến lúc đó không nên nói chúng ta mang ngươi tới, nói chính ngươi muốn đi là được.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ có chút thâm ý nhìn hai người, sau đó nói:

- Được rồi, mang ta đi đi.

Mạnh Lai Tài gật đầu, sau đó ba người cùng nhau đi lên lầu ba.

Lầu ba, trong ghế lô, hết thảy bố trí đều là cổ kính.

Một thanh niên gầy đứng ở bên người một nữ tử diễm lệ, thanh niên này rất là tuấn lãng, mắt to mê người, thâm thúy sáng ngời, khuôn mặt tinh xảo như nữ tử, đặc biệt là đôi môi, phác họa nụ cười làm người ta hoa mắt.

- U Nhược, ngươi có biết không, kỳ thực ngươi hoàn toàn không cần ở lại Cố Hương, ta không muốn ngươi ở chỗ này mỗi ngày bị nam nhân khác nhìn như vậy, nam nhân không có một thứ tốt.

Thanh niên gầy nhìn nữ tử mạn diệu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.