Diệp Tử Câm mỉm cười, sau đó gót sen nhẹ nhàng dẫn đường, ý bảo Đỗ Thiếu Phủ theo bên người.
- Nghe nói ngày hôm qua ngươi lại làm náo động?
Đang đi, Diệp Tử Câm nhẹ giọng nói.
- Người thành thật dễ bị khi dễ a.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
Bước chân của Diệp Tử Câm đình trệ, ánh mắt chăm chú nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nàng thật sự nhìn không ra trên người đối phương nơi nào có thành thật, khi nào thì bị khi dễ, nghe nói cuối cùng là Bảo Lai Thương Hào vô cùng thê thảm.
- Ai...
Diệp Tử Câm nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cuối cùng một câu cũng không nói, khe khẽ thở dài, tiếp tục dẫn đường.
Lại xuyên qua vài con đường nhỏ, Đỗ Thiếu Phủ đi theo Diệp Tử Câm đến một chỗ có chút thanh u.
Một kiến trúc phong cách cổ xưa xuất hiện ở trong mắt Đỗ Thiếu Phủ, chung quanh là quảng trường không nhỏ, trung gian lại có một tòa tháp, kiến trúc giống như phi điện, lộ ra khí tức cổ xưa, như tồn tại không ít năm.
- Khí tức thật cường hãn.
Ở rất xa nhìn phi tháp kia, Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được một cổ khí tức cuồng bạo, khí tức này làm người ta run sợ, có thể chấn tâm hồn người, như trong kiến trúc cổ xưa kia, ngủ đông một mãnh thú cực kỳ cường hãn.
Diệp Tử Câm nói:
- Lôi Trì ở bên trong, sau khi ngươi đi vào, Lôi Trì sẽ tự động mở ra, nhớ kỹ lời ta nói, khiêng không được thì không nên mạnh mẽ chống lại.
- Ân.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, hít một hơi thật sâu, liền trực tiếp đi vào trong kiến trúc phong cách cổ xưa.
Tiến vào trong kiến trúc, Đỗ Thiếu Phủ càng cảm giác được khí tức cuồng bạo chấn động, ánh sáng nhàn nhạt hôn ám từ ngoài cửa lớn phóng vào, làm trong kiến trúc có chút hôn ám mông lung.
Bất quá tuy ánh sáng hôn ám mông lung, nhưng này cũng không trở ngại Đỗ Thiếu Phủ thấy được một cánh cửa đá.
Trong kiến trúc cũng không có con đường thứ hai có thể đi, Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp vượt qua cửa đá.
- Xuy!
Ngay thời điểm Đỗ Thiếu Phủ vượt qua cửa đá, phía sau cửa đá chấn động ra quang mang tia chớp, điện mang xuyên qua không ngớt, dày đặc như mạng nhện, làm người ta không rét mà run.
- Oanh!
Giờ phút này, cả kiến trúc bỗng nhiên run lên, ở ngoài đại môn, lôi quang quanh quẩn dày đặc.
Ngay cả trên kiến trúc, cũng có tia chớp lóe ra, vô cùng thần dị.
- Không biết hắn có thể được bao nhiêu chỗ tốt, bản thể vốn đã rất cường đại, sau khi Lôi Trì đoán thể, sợ là sẽ càng khủng bố, thật sự là một biến thái.
Diệp Tử Câm đứng ở trên quảng trường, sau khi thấy đại môn bị lôi điện bao vây, bóng hình xinh đẹp mới xoay người rời đi.
- Rống!
Một tiếng thú gào như kinh lôi từ trong Thạch Thành truyền ra, tiếng gầm thẳng hướng cửu tiêu, sau đó biến mất ở trên thương khung.
Giờ khắc này, trong Thạch Thành, không ít ánh mắt đều nhìn về phía Diệp gia, thần sắc bất đồng.
- Lôi điện lực.
Đỗ Thiếu Phủ quay đầu nhìn cửa đá lóe ra điện mang ở phía sau, cách khá xa cũng cảm giác được khí tức tim đập nhanh.
Trước cửa đá có một bậc thang đá, xoay quanh uyển chuyển, không phải đi lên, mà là đi xuống, như đi thông cửu u.
Đỗ Thiếu Phủ không có lo lắng gì, bước chân theo cầu thang đi xuống, trong lòng có thể nhận ra, một cổ khí tức cuồng bạo đang từ phía dưới dâng lên, càng ngày càng cuồng bạo, ẩn ẩn có tiếng lôi minh.
Theo Đỗ Thiếu Phủ xâm nhập, trên vách đá hai bên thỉnh thoảng lóe ra điện mang, chiếu rọi không gian lóe sáng.
Không khí nơi này ngưng trọng, làm trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng không hiểu khẩn trương lên.
Đi tới cuối cùng, một cỗ quang mang mãnh liệt lóe ra, làm Đỗ Thiếu Phủ không thể không híp hai mắt.
Sau khi ánh mắt thích ứng, Đỗ Thiếu Phủ mới mở hai mắt ra, đảo qua phía trước, vẻ mặt nhất thời kinh ngạc rung động.
- Đây là Lôi Trì sao?
Xuất hiện ở trong ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ là một hang động rộng rãi, thạch nhũ lít nha lít nhít, sắc thái rực rỡ.
- Xuy...
Trên thạch nhũ, có tia chớp lóe ra, nhìn rất đẹp đẽ, cực kỳ trùng kích thị giác.