- Trốn a.
Liệp Yêu Giả khác của Bạch Báo Liệp Yêu Đoàn run rẩy, mắt nhìn Vương Lân Yêu Hổ vỗ cánh đi xa, vội vàng nhanh chân bỏ chạy.
Đỗ Thiếu Phủ ngồi xổm ở trước thi thể của Sấu Hổ, sờ soạng, cuối cùng ở trong ngực đối phương lấy ra một cái gói to, phía trên có ký hiệu dày đặc.
- Đây là Túi Càn Khôn của hắn, tất cả của cải hẳn đều thu ở trong Túi Càn Khôn này.
Chu Tuyết đến trước người Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt còn mang theo vẻ rung động.
- Túi Càn Khôn.
Khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ hiện lên tươi cười, nghe nói chỉ có Linh Phù Sư mới có thể luyện chế ra Túi Càn Khôn. Trong Túi Càn Khôn nho nhỏ, lại có thể ở sau khi Linh Phù Sư khắc họa ký hiệu, trở nên trong có Càn Khôn, có thể co rút lại không gian, nghe nói Linh Phù Sư lợi hại, chế tạo ra Túi Càn Khôn không gian càng lớn, có khả năng cất chứa càng nhiều.
Không khách khí thu Túi Càn Khôn vào trong ngực mình, Túi Càn Khôn chính là bảo vật, không phải người bình thường có thể có được, Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên sẽ không bỏ qua, sau đó mới đứng dậy.
- Cảm ơn ngươi đã cứu ta.
Chu Tuyết khẽ mở lời, khóe miệng hiện ra độ cong tuyệt mỹ, trong mắt có dị thải hiện lên.
- Trùng hợp mà thôi.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, Vương Lân Yêu Hổ thần phục đi theo, tự nhiên là dễ dàng đi ra Hắc Nhai, không nghĩ tới lại gặp đám người Chu Tuyết, dù sao Bạch Báo Liệp Yêu Đoàn là mình phải đối phó, bởi vậy vừa rồi ở trong lúc nguy cơ, tự nhiên sẽ ra tay.
- Thiếu Phủ huynh đệ.
Quách Minh kinh hỉ chạy tới, nhìn Đỗ Thiếu Phủ cao hứng nói:
- Không nghĩ tới ngươi lại cứu chúng ta lần nữa.
- Nhấc tay mà thôi, ngươi không sao chứ?
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, thương thế trên cánh tay Quách Minh tựa hồ không nhẹ.
Quách Minh lắc đầu, ghé mắt nhìn cánh tay của mình một cái, lơ đễnh nói:
- Chuyện nhỏ, không có trở ngại, ăn chút đan dược, điều tức thổ nạp vài ngày liền không có việc gì.
- Nguyên lai là ngươi, ngươi gọi Đỗ Thiếu Phủ sao, vừa rồi đa tạ ra tay, ta gọi Lâm Bá Quang, là đệ tử của Huyền Minh Tông.
Lâm Bá Quang tiến đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, lúc trước đã từng nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ ra tay, ở Địa Linh hạp cũng gặp được một màn làm người ta giật mình kia, vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ bày ra thực lực, lại lần nữa để hắn khiếp sợ, Huyền Phù Môn Thẩm Ngôn hắn cũng xa cách, nhưng lúc này chủ động tiến lên chào hỏi, đã chứng minh trong lòng rất coi trọng Đỗ Thiếu Phủ.
- Ta chỉ là nể tình người quen mới ra tay, hơn nữa cùng Bạch Báo Liệp Yêu Đoàn cũng có ân oán, không phải cố ý ra tay vì ngươi, không cần cảm ơn.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lâm Bá Quang nói.
- Không quan hệ, ta cũng đa tạ ngươi vì Chu Tuyết sư muội ra tay, về phần ta, dù sao Sấu Hổ kia cũng giết không được ta, cần gì đa tạ.
Lâm Bá Quang nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, cũng lơ đễnh, nhìn Chu Tuyết, lại nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Đừng tưởng rằng thực lực của ngươi mạnh hơn ta, liền có thể cùng ta cướp Chu Tuyết sư muội, ta nói cho ngươi biết, nếu ai cùng ta cướp Chu Tuyết sư muội mà nói, ta liền liều mạng với hắn.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lâm Bá Quang, hơi có chút nghẹn lời, sau đó bất đắc dĩ cười.
- Lâm Bá Quang, ta không phải sư muội của ngươi, cũng cùng ngươi không có quan hệ, nếu ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ, ta liền không khách khí.
Ánh mắt của Chu Tuyết âm trầm như nước, lộ ra chút lạnh lẽo, tức đến dậm chân, Lâm Bá Quang này ăn nói bừa bãi, nàng cùng hắn hoàn toàn không có chút quan hệ, giờ khắc này không biết vì sao, nàng cực kỳ sợ thiếu niên trước mắt hiểu lầm nàng, dư quang không khỏi vụng trộm nhìn Đỗ Thiếu Phủ.
Lâm Bá Quang nghe vậy, cũng không tức giận, khẽ mỉm cười, nhìn Chu Tuyết nói:
- Chu Tuyết sư muội đừng nóng giận, ta không nói là được, ta nghe lời ngươi.
- Ngươi! ! !
Chu Tuyết trừng mắt, nhẹ nhàng mím môi, nói xong thoáng quay đầu, không nói nữa, tựa hồ không muốn cùng Lâm Bá Quang dây dưa nhiều, mấy ngày nay tiếp xúc, nàng cũng biết cách Lâm Bá Quang này xa một ít, càng quan tâm hắn, sẽ càng không thể xong việc.
- Đỗ huynh đệ, đa tạ ra tay, Lã Khôn kia đi lại với Bạch Báo Liệp Yêu Đoàn, người Thiên Xà Tông này thật đáng giận.
Thẩm Ngôn cũng đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, tách ra Lã Khôn, chẳng phân biệt được thắng bại, xa xa nhìn Lã Khôn, trong mắt hàn ý kích bắn, nhưng tự biết mình không thể làm gì được đối phương.
- Cùng ta có quan hệ gì đâu.
Đỗ Thiếu Phủ ngay cả mắt cũng không có nhìn Thẩm Ngôn một cái.