- Tiểu đệ đệ, ngươi không cần sợ hãi, cho phép ta tự giới thiệu một chút, ta họ Chân, tên Thanh Thuần.
Thiếu niên đáng khinh giới thiệu mình, ngữ khí cực kì lão khí hoành thu, một bộ học cứu thiên văn, nhưng thanh âm không thể che dấu non nớt, thậm chí mang theo đồng âm.
- Thực thanh thuần?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thiếu niên đáng khinh kia, thật sự không nghĩ ra làm sao có thể có cái tên như vậy.
- Chân trong chân chính, Thanh Thuần chính là thanh thuần trong rượu hương thanh thuần.
Chân Thanh Thuần lắc đầu giải thích, càng có vẻ già dặn, chỉ là khuôn mặt non nớt kia, thấy thế nào cũng làm người ta cảm giác kỳ quái.
- Rống!
Vương Lân Yêu Hổ nhìn Chân Thanh Thuần rít gào, tựa hồ cũng bị một ít kinh ngạc, thân hình trong nháy mắt liền khôi phục bản thể, như hổ rình mồi nhìn Chân Thanh Thuần, mở miệng rít gào như sấm.
- Vương Lân Yêu Hổ tu vi Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, di, hình như còn biến dị, cố gắng bồi dưỡng mà nói, ngày sau tiền đồ vô lượng.
Nhìn Vương Lân Yêu Hổ, trên khuôn mặt hư ảo của Chân Thanh Thuần, ánh mắt cũng lộ ra kinh ngạc, sau đó nhìn Vương Lân Yêu Hổ khoát tay áo nói:
- Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, nhớ ngày đó, loại trình tự này ngay cả tư cách làm tọa kỵ cho ta cũng không có, mau lui ra cho ta.
- Rống!
Vương Lân Yêu Hổ tự nhiên sẽ không nghe Chân Thanh Thuần, nhìn hắn dữ tợn rít gào, bất quá trong mắt cũng có một ít kiêng kị.
- Ngươi làm sao có thể xuất hiện ở trong tiểu tháp?
Đỗ Thiếu Phủ đến trước Vương Lân Yêu Hổ, tâm tình rốt cục bình phục một ít, ý bảo Vương Lân Yêu Hổ yên tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn duy trì cảnh giác.
- Tháp này phải phải vật bình thường, ta cũng không phải người bình thường.
Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt chớp động nói:
- Nói cho ngươi biết a, thân phận của ta rất cao quý, lai lịch phi phàm, ngươi hẳn là cũng đã nhìn ra, hiện tại ta là trạng thái Nguyên Thần, ta có Nguyên Thần, chứng minh ta là cường giả, bởi vì ở một lần tu luyện không cẩn thận ra ngoài ý muốn, nên Nguyên Thần của ta tiến nhập trong tiểu tháp này...
- Ngươi thật là cường giả, ngươi lai lịch phi phàm?
Đỗ Thiếu Phủ đánh gãy Chân Thanh Thuần nói, ánh mắt luôn hiếu kì đánh giá thân ảnh trong suốt đáng khinh kia, đối với Nguyên Thần, Đỗ Thiếu Phủ tốt xấu gì cũng ở thế gia tu võ, nên biết một ít, nghe nói chỉ có cường giả trong truyền thuyết mới có thể ngưng tụ Nguyên Thần, tương đương để cho người ta nhiều hơn một cái mạng, nhưng loại thủ đoạn này, võ giả bình thường là không thể tưởng.
- Đương nhiên, ta chính là cường giả, lai lịch rất bất phàm!
Chân Thanh Thuần khẳng định gật đầu, lớn tiếng cường điệu.
- Nhìn ngươi thoạt nhìn như tiểu thí hài nha.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Này...
Chân Thanh Thuần nhất thời nghẹn lời, ánh mắt loạn chuyển, lông mi nháy nháy, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Đó là bởi vì thời điểm ta tu luyện xuất hiện một ít ngoài ý muốn, kỳ thực ta đã vài trăm tuổi, chờ sau khi ta hồi phục, có thể khôi phục.
- Vậy ngươi có công pháp Thiên cấp không?
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nháy nháy, nhìn Chân Thanh Thuần hỏi.
Nghe vậy, khuôn mặt của Chân Thanh Thuần có chút nghẹn lại, sau đó khuôn mặt lại lần nữa lộ ra nụ cười đủ để dọa khóc hài đồng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ah, công pháp Thiên cấp ta có là có, bất quá đi ra ngoài, ta không mang theo a.
- Vậy ngươi mang cái gì, có võ kỹ thượng phẩm không, thật sự không có, chí ít Linh Dược cùng đan dược phải có a.
Đỗ Thiếu Phủ rất chờ mong nhìn Chân Thanh Thuần, chờ mong đối phương trả lời.
- Này... Ta cũng không mang.
Trên khuôn mặt của Chân Thanh Thuần, thật vất vả nặn ra nụ cười lại cứng ngắc, lời kịch này không giống hắn tưởng tượng a, ở trong tưởng tượng của hắn, hắn đột nhiên xuất hiện, một tiểu thí hài sau khi nhìn thấy hắn, nhất định sẽ ôm đùi, khẩn cầu trở thành đệ tử, đến lúc đó hắn lại... nhưng tiểu tử trước mắt này căn bản không theo lộ số ra bài, ngược lại hỏi chỗ tốt, đối với hắn căn bản không có bao lớn hứng thú, điều này làm cho hắn rất buồn bực.