Lúc này, cảm giác cổ khí tức kinh khủng kia, Đỗ Thiếu Phủ cũng thấy khí tức nguy hiểm.
Sáu Mạch Động cảnh ra tay, trong này còn có hai Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh, uy thế kia làm không gian chung quanh gió nổi mây phun, chấn nhân tâm kinh hãi!
Mà ngay ở thời khắc nguy cơ, hai tròng mắt của Đỗ Thiếu Phủ khép hờ, phảng phất như lúc này không phải mình hãm sâu hiểm cảnh, ngưng kết thủ ấn, một cỗ huyền khí hiện ra, cả người giống như có phù văn muốn dâng lên.
Loại phù văn này không giống phù văn của Kim Sí Đại Bằng, nhưng khí tức cực kỳ bá đạo.
Lúc này, Đỗ Thiếu Phủ tính toán vận dụng một thức thần bí kia, chính là mười năm trước mới từ trong bia đá lĩnh ngộ lấy ra được một thức thần bí.
Một thức thần bí trong tấm bia đá kia, không chỉ có thể để Võ mạch khôi phục, còn có thể tu luyện ra huyền khí, có thể nói là bao hàm toàn diện, biến hóa vô tận, cực kỳ kỳ diệu.
Đỗ Thiếu Phủ chưa bao giờ vận dụng qua một thức thần bí kia, nhưng rất rõ ràng, một thức thần bí kia, còn mạnh hơn Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng hoàn thiện rất nhiều.
Có lẽ có thể nói, một thức thần bí kia, căn bản không phải Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng có khả năng đánh đồng!
- Ầm vang...
Sáu người liên thủ, toàn lực công kích, khí tức kinh khủng chỉ nháy mắt liền đến trước người Đỗ Thiếu Phủ.
Năng lượng cường hãn chấn động tràn ngập ra, làm phiến không gian này chấn động kịch liệt.
- Thiếu Phủ, cẩn thận a!
...
Trên quảng trường, giờ phút này có vô số ánh mắt thay Đỗ Thiếu Phủ hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay thời điểm đạo công kích kia sắp đánh trúng Đỗ Thiếu Phủ, bỗng dưng hắn hét lớn một tiếng...
- Ngao!
Tiếng quát giống như rồng ngâm, giống như voi thần trường minh.
Hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ chợt mở ra, trong ánh mắt có tia chớp lóe lên, trường bào màu tím phần phật chấn động, lấy hắn làm trung tâm, từng vết nứt không ngừng sụp đổ lan tỏa ra.
Giờ khắc này, đại địa nổ vang, không gian run rẩy kịch liệt, khí thế bá đạo, bễ nghễ chúng sinh, uy áp cái thế...
Tầm mắt mơ hồ, chỉ có vài người thực lực đứng đầu ở đây mới có thể mơ hồ nhìn thấy, ngay thời điểm Đỗ Thiếu Phủ quát lên, thủ ấn ở hai tay biến hóa, phù văn nở rộ chấn động, tia chớp hóa thành vô số đạo chưởng ấn...
- Ông!
Một tiếng động tựa như phạm âm truyền ra, sau đó phù văn bắn phá trường không, bạo lược mà ra, lóe lên một cái, liền hung hăng va chạm với sáu đạo công kích kia.
- Oanh ầm ầm!
Va chạm mãnh liệt, thanh âm trầm đục, nhất thời vang vọng khắp thiên không...
Chỉ một thoáng, năng lượng khủng bố tựa như kinh đào hãi lãng thổi quét đi, lấy năng lượng kia làm trung tâm, không gian xuất hiện lốc xoáy thật lớn.
Lốc xoáy kia như có thể cắn nuốt sinh linh, làm người ta vừa nhìn da đầu đã run lên, tóc gáy dựng thẳng, mao cốt tủng nhiên!
Hết thảy đều cực kì nhanh, giống như chưa hề xảy ra.
- Ca ca...
Tất cả mọi người còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, liền nghe được sáu thanh âm trầm đục, xen lẫn tiếng xương cốt gãy truyền ra.
Mọi người thấy hoa mắt, sau đó đó nhìn thấy sáu thân ảnh giống như diều đứt dây bay ngược đi, cuối cùng rơi xuống đất.
Mặt đất rung động, khe nứt lan tràn!
Những người nọ rõ ràng là ba cường giả Tần gia và ba cường giả Lưu Vân quận, người bị đánh bay rơi xuống đất, máu tươi đầm đìa, cả người mềm nhũn, không còn có thể đứng lên, sinh cơ biến mất không thấy.
- Đã chết!
Tất cả mọi người nhìn sáu thi thể trên đất, sau đó ánh mắt chuyển về phía thiếu niên áo tím cao ngất kia, đều hiện ra vẻ khiếp sợ.
Sáu cường giả Mạch Động cảnh, một chiêu miểu sát!
Sáu cường giả Mạch Động cảnh chết như thế nào, không ai có thể thấy rõ ràng.
Nhưng tất cả mọi người có thể cảm giác được, vừa rồi quanh người Đỗ Thiếu Phủ bạo phát khí thế khủng bố kia, làm đại địa nổ vang, không gian rung chuyển!
- Thầm thì...
Mọi người kinh ngạc hai mặt nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm, không ít người nuốt nước miếng.
Vừa rồi mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nhưng không dám tin!
Mà người Tần gia, cả đám run rẩy lên.
Cường giả đứng đầu Tần gia, dĩ nhiên bị Đỗ Thiếu Phủ một chiêu xử lý một nửa.
- Phốc xuy...
Tần Tông Quỳnh đang cùng Bạch Kế Nho vây công Diệp Bảo Lâm, bi thống phun ra một ngụm máu tươi.
- Đặng đặng!
Thân hình của Đỗ Thiếu Phủ lảo đảo lui ra, lúc này cả người quang mang ảm đạm, tử bào trước ngực rách nát, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Một thức thần bí kia vận dụng huyền khí thúc dục, dĩ nhiên hấp thu sạch huyền khí trong cơ thể, tựa như cái động không đáy, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ một lần, một lần, cũng đã để Đỗ Thiếu Phủ tiêu hao hầu như không còn.