Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 130: Chương 130: Yêu hổ oai (2)




Một ngàn năm trăm vạn Huyền tệ, sợ là toàn bộ Thạch Thành, cũng chỉ có ngũ đại gia tộc mới có thể lấy ra.

Lão giả lạnh lùng nhìn thân ảnh tử bào kia nói:

- Ngươi đây là tự mình muốn chết, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại chui vào.

- Đã cho ngươi cơ hội, nhớ kỹ, là chính ngươi không cần.

Thân ảnh tử bào nhàn nhạt nói.

- Chết đến nơi còn dõng dạc!

Lão giả cười lạnh, huyền khí chấn động, ẩn ẩn có ký hiệu bắn ra, sát ý lan tràn, thân là tam đương gia của Thiên Linh Liệp Yêu đoàn, tuy hiện tại hắn phụ trách Bảo Lai Thương Hào, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không giết người.

Có thể trở thành tam đội trưởng của Thiên Linh Liệp Yêu đoàn, ở toàn bộ ngoại vi của Man Thú sơn mạch là Liệp Yêu đoàn số một số hai, thực lực của hắn là không thể nghi ngờ.

- Rống!

Bỗng dưng, ngay thời điểm huyền khí của lão giả chấn động, giữa không trung của đình viện đột nhiên có cuồng phong dâng trào, tiếng Hổ khiếu vang vọng, chấn động toàn bộ Thạch Thành.

Giờ khắc này, toàn bộ Thạch Thành đều bị chấn động, tiếng Hổ khiếu kia chấn trời, như kinh lôi cuồn cuộn, trong các đại gia tộc, nhất thời có cường giả lao ra.

- Yêu thú tê rống, có cường giả Yêu thú xông vào Thạch Thành!

- Không tốt, có Yêu thú xông vào Thạch Thành!

...

Trong các đại gia tộc, bóng người di động, có cường giả theo phương hướng tiếng Yêu thú rít gào lao đi, thân là đại gia tộc ở Thạch Thành, bọn họ có trách nhiệm cùng nghĩa vụ thủ hộ Thạch Thành.

Một Phi Hổ khổng lồ xuất hiện ở trên không đình viện, cả người bao trùm vương văn, miệng hổ rít gào dữ tợn, triển khai hai cánh ước chừng hai mươi trượng, hổ khu to lớn đáp xuống, là mãnh hổ chụp mồi chân chính, đập tới lão giả kia.

- Mạch Linh cảnh, làm sao có thể có Yêu thú cường đại như vậy xông vào Thạch Thành!

Biến hóa thình lình xảy ra, làm lão giả vội vàng ngẩng đầu nhìn, khi nhìn thấy Cự Hổ khổng lồ kia, khuôn mặt âm trầm cười lạnh nháy mắt hiện ra kinh hãi, đâu còn lo lắng đối phó thân ảnh tử bào trước mắt, cấp tốc thối lui, ngay cả dũng khí giao thủ cũng không có.

- Rống!

Hổ khiếu đinh tai nhức óc, Cự Hổ khổng lồ truy theo lão giả, hai cánh rung lên, đình viện chung quanh bị chấn sụp, đá vụn bắn nhanh, thanh âm sụp đổ không dứt bên tai.

- A...

Lão giả kêu thảm thiết, còn không có chạy ra xa, liền bị hổ trảo của Vương Lân Yêu Hổ lan tràn ra phù văn đánh trúng sau lưng, sau lưng phun ra máu tươi, cốt cách gãy lìa, trong miệng kêu rên thảm thiết.

Chỉ là vừa mới kêu lên, hắn đã bị Vương Lân Yêu Hổ nuốt vào trong bụng.

Tên này sợ là đến chết cũng không ngờ, hôm nay sẽ có một Vương Lân Yêu Hổ Mạch Linh cảnh đột nhiên xuất hiện ở bên người hắn, sau đó nuốt hắn vào bụng.

Đánh chết lão giả xong, Vương Lân Yêu Hổ khổng lồ đối với những người khác nhìn cũng không nhìn, vỗ cánh bay vút, mang theo gió lốc gào thét, sau đó biến mất ở giữa không trung.

Nó đến nhanh, đi cũng nhanh, nhưng khí thế hung hãn khủng bố chấn động tâm hồn, làm người chung quanh hô hấp khó khăn, thật lâu cũng không thể phục hồi tinh thần lại.

- Tam đương gia đã chết rồi sao?

Thời điểm hơn mười người kia phục hồi tinh thần lại, cả đám hai mặt nhìn nhau, tam đương gia ở trong suy nghĩ của bọn họ thực lực vô cùng cường hãn, lại chết đơn giản như vậy.

- Thầm thì!

Hoàng Tam bị nắm ở trong tay tử y nhân, một màn vừa rồi làm hắn sau khi phục hồi tinh thần lại, nhất thời nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh ứa ra.

- Hiện tại, ngươi có thể lấy ra một ngàn năm trăm vạn Huyền tệ cho ta chưa?

Thân ảnh tử bào xách Hoàng Tam, gần trong gang tấc nhìn hắn hỏi.

- Các hạ, không, đại nhân, một ngàn năm trăm vạn ta thật sự lấy không ra, dù là toàn bộ Bảo Lai Thương Hào cũng lấy không ra, bất quá ta biết trong hiệu buôn hiện tại có hai trăm vạn Huyền tệ, chỉ có như vậy, đại nhân tha mạng a.

Hoàng Tam kêu rên cầu khẩn, tam đương gia bị một yêu hổ đột nhiên xuất hiện đánh chết, hắn không còn chỗ dựa a.

- Hai trăm vạn, xa xa không đủ, món nợ này, phải chậm rãi tính mới được.

Giọng nói của thân ảnh tử bào hạ xuống, sau đó ở dưới rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, tháo áo choàng xuống, tiện tay ném vào trong phế tích, lộ ra khuôn mặt cương nghị duệ chí.

Khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt cương nghị kia, ánh mắt cả đám trong phút chốc đại biến, sau đó hai mặt nhìn nhau, thần sắc kinh ngạc.

- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi làm sao có thể là Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ!

Hoàng Tam rốt cục thấy rõ ràng khuôn mặt trước mắt, ánh mắt kinh ngạc đại biến, sau đó sắc mặt như tro tàn.

Khó trách hắn luôn cảm thấy người này quen thuộc, thân hình cùng thanh âm đều giống như đã từng quen biết, nguyên lai người thắng đến Bảo Lai Thương Hào táng gia bại sản, dĩ nhiên là Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ ngày hôm qua vừa đoạt giải quán quân.

Giờ phút này, thần thái của Hoàng Tam uể oải, hắn biết rõ nếu như vừa rồi tam đương gia sớm biết người thắng là Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ, sợ là căn bản không dám đánh cái chủ ý gì, còn tự mình mang Huyền tệ đưa đến Đỗ gia.

Khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ hơi trầm xuống, hôm kia bán ba cái Túi Càn Khôn trên người, hơn nữa nhịn đau bán không ít bảo vật cho hiệu buôn Đỗ gia, cuối cùng mới có ba vạn ba ngàn Huyền tệ, tính toán đi mua chính mình thắng, kiếm một ít Huyền tệ đến ứng phó tình huống túng quẫn sau này.

Mỗi lần Chân Thanh Thuần luyện dược đều tiêu hao càng ngày càng quý, lại không kiếm tiền sẽ duy trì không nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.