Bạch Mã Lôi Điện di chuyển vô cùng nhanh nhưng bốn vó khi rơi xuống mặt đất lại không tạo lên bất cứ thanh âm nào.
Mặc dù Tuyết Hồ ở cách đó vài dặm chỉ cần Bạch Mã không phóng thích là lôi điện chi lực thì trên cơ bản sẽ không kinh động tới con hồ ly này, nhưng dưới sự phân phó của Hạ Nhất Minh, Bạch Mã Lôi Điện làm cho bản thân di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận.
Cuối cùng, hai chân Hạ Nhất Minh hơi kẹp chặt, Bạch Mã Lôi Điện lập tức dừng lại.
- Bách huynh, ngươi cho rằng nơi này là thích hợp sao? - Hạ Nhất Minh dò hỏi.
- Theo sự tính toán của ta, nếu như Hoàng Tuyền lão tổ đánh lén thất bại để Tuyết Hồ bỏ trấn thì khả năng nó chạy về phía này là cao nhất. - Bách Linh Bát không chút do dự nói.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh mở to ra, chỉ là mặc cho hắn có mở mắt to cỡ nào cũng không thể chứng kiến được tình hình ngoài mười dặm. Giờ khắc này, hắn chỉ có thể hy vọng vào năng lực Thiên Lý Nhãn của Bách Linh Bát.
Thở dài một tiếng, hắn nói:
- Bách huynh, Khoa Kỹ thể chất là gì vậy?
- Khoa Kỹ là tính mạng sinh mệnh của ta, mà của các ngươi lại là Hữu Cơ tánh mạng thể. - Bách Linh Bát bình tĩnh giải thích:
- Trên thế giới này ta chỉ thấy toàn là Hữu Cơ thân thể.
Khẽ cau mày, mặc dù Hạ Nhất Minh nghe không hiểu ý tứ của hắn, nhưng có thể khẳng định rằng ý của Bách Linh Bát là trên thế giới này không ai có thể học tập Khoa Học chiến kỹ của hắn.
Bất quá nói thật, cho dù là có khả năng Hạ Nhất Minh cũng không muốn học tập loại chiến kỹ quỷ dị này.
Có thể biến thành các hình dạng ngạc nhiên cổ quái, nếu thật sự học nó thì chẳng phải sẽ bị người ta coi là yêu quái sao? Phỏng chừng ngay cả linh thú cũng không được.
Nhìn về phía xa, tâm tình Hạ Nhất Minh chậm rãi bình tĩnh lại, hắn biết Cát Ma Phàm Thù với năng lực đặc thù đã tới gần Tuyết Hồ.
Kỳ thật, ở trong mọi người Bách Linh Bát mới là lựa chọn tốt nhất, lấy thực lực của hắn để đối phó Ngũ Khí đại tôn giả thì không có bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa trên người hắn lại không tỏa ra bất cứ sinh mạng khí tức nào, vừa tình thông biến hóa cho nên muốn tới gần linh thú trong lúc nó không phòng ngự quả thực là chuyện vô cùng dễ.
Tuy nhiên, Bách Linh Bát có một quy định làm cho Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười, đó chính là hắn tuyệt đối không giết hại sinh mệnh có trí tuệ.
Tuyết Hồ nếu là thánh thú khẳng định sẽ có trí tuệ không kém loài người, cho nên chuyện này không thể trông cậy vào Bách Linh Bát.
- Bách huynh, huynh cho ta xem tình hình phía trước. - Hạ Nhất Minh thối lui lại phía sau nói.
Bách Linh Bát không chút do dự tiến lên trước, hắn hơi hạ thấp mình xuống, sau đó chiếc gáy liền biến thành một cái màn hình nhỏ.
Hiển nhiên, Bách Linh Bát hiểu được Hạ Nhất Minh muốn nhìn thấy cái gì, cho nên màn hình vừa sáng lên hắn đã thấy được con Tuyết Hồ đang quỳ rạp trên mặt đất.
Loài tiểu hồ ly này mặc dù giảo hoạt đa nghi, nhưng dù sao cũng không phải là thần thú, đối với những người từ ngàn dặm dám sát nó thì căn bản không thể phát hiện được.
Trong vòng tầm mắt của nó, không có bất thứ gì có thể uy hiếp được sinh mạng của nó, cho nên Tuyết Hồ rất thả lỏng, nó lười biếng nằm trên mặt đất, để ánh nắng của mặt trời tùy ý chiếu lên thân thể.
Nơi này mặc dù là khí trời lạnh giá, nhưng thi thoảng vất có ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống, làm cho tất cả những linh thú đối với hành động phơi nắng đều coi là một loại hưởng thụ bậc nhất.
Đương nhiên có thể nghênh ngang phơi nắng đều là những thánh thú cường đại, nếu như là dã thú thì khẳng định đã trở thành đồ ăn trên bàn người ta.
- Hoàng Tuyền lão tổ tới rồi. - Thanh âm của Bách Linh Bát chợt vang lên.
Hạ Nhất Minh hơi rùng mình, hắn nhìn kỹ một chút nhưng trong màn hình đừng nói là Hoàng Tuyền lão tổ, mà ngay cả một hòn đá to cũng không thấy.
- Hắn ở chỗ nào? - Hạ Nhất Minh nghi hoặc hỏi.
Màn hình trước mặt nhanh chóng di động, sau khi thay đổi mấy khung cảnh Hạ Nhất Minh mới thấy được một hòn đá màu đen.
Hòn đá này cùng với hoàn cảnh chung quanh hào làm một thể, tựa hồ như nó đã xuất hiện ở đấy cả trăm ngàn năm, trải qua ánh nắng mặt trời chói chang cùng mưa to đã trở thành vô cùng cứng rắn.
- Đây là Hoàng Tuyền lão tổ sao? - Hạ Nhất Minh cẩn thận hỏi.
Từ trên tảng đá hắn căn bản không nhìn ra được bất cứ sơ hở nào, càng không nói tới có thể từ nó liên tưởng tới Hoàng Tuyền lão tổ.
Nếu như không phải màn hình của Bách Linh Bát tập trung vào đó, thì ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không tin được hòn đá này lại chính là Hoàng Tuyền lão tổ.
Bỗng nhiên, hình ảnh trên màn hình thay đổi một chút, nhưng Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được đây cũng không phải là màn hình tiếp tục thay đổi, mà là do hòn đá di động.
Không biết bằng cách nào nó đã di chuyển tới vị trí mấy thước cách chỗ cũ.
Đây cũng không phải là ảo giác mà là chuyện xảy ra ngay trước mắt, đến tận đây Hạ Nhất Minh mới hoàn toàn tin tảng đá này chính là Hoàng Tuyền lão tổ.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, kèm theo một chút kiêng kỵ.
Mãi cho đến trước lúc hòn đá di chuyển, ánh mắt Hạ Nhất Minh đều không phát hiện ra được chút sơ hở nào từ đó.
Chướng Nhãn Pháp của Cát Ma Phàm Thù đã luyện tới cảnh giới có thể làm cho người ta khó phát hiện ra, nếu như không phải có Bách Linh Bát ở đây chỉ sợ là không thể dấu diếm được.
Mơ hồ từ đấy lòng Hạ Nhất Minh dâng lên một cỗ hàn khí, bị người này âm thầm ghi nhớ chỉ sợ không phải là chuyện tốt.
Tảng đá ở trên màn hình vẫn bất động, động tác của Cát Ma Phàm Thù vô cùng hoàn mỹ, giống như cản thân hình hắn hòa vào với thiên nhiên trở thành một thể. Đến ngay cả hòn đá di động cũng làm cho người ta có cảm giác như vậy.
Tựa hồ như tảng đá vừa di động tới đằng kia vốn vẫn ở nguyên chỗ đó.
Hạ Nhất Minh từ trên màn hình có thể nhìn thấy màn này, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác khó có thể heieru nổi.
Hư ảo và chân thật giống như Quang Minh cùng Hắc Ám, đều là hai loại lực lượng bất đầu kiềm chế và hỗ trợ cho nhau.
Cát Ma Phàm Thù đã đem hai loại lực lượng này kết hợp hoàn mỹ với nhau, cho nên hắn mới có thể lợi dụng từng loại địa hình bất đồng, thậm chí ngay cả ánh sáng để lão có thể đạt được mục đích.
Động tác của lão tương đối chậm, thường ẩn nụp một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, nhưng Hạ Nhất Minh lại từ đó nhìn ra được một chút kinh nghiệm, giờ phút này hắn đã học được rất nhiều thứ.
Đem hết thảy mọi thứ của bản thân dung nhập vào trong thiên địa, mặc dù đây không phải là thiên địa chi uy, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.
Tinh quang trong mắt Hạ Nhất Minh lóe lên, vô luận lần này có giết chết được Tuyết Hồ hay không thì chuyến đi này của hắn không phải là tệ.
Nếu Cát Ma Phàm Thù biết thu hoạch lần này của Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ khóc không ra nước mắt.
Lão đem toàn bộ bản lãnh của mình ra không phải là muốn truyền cho Hạ Nhất Minh, mà là muốn tiếp cận giết chết con thánh thú Tuyết Hồ kia.
Đồng dạng, hắn đối với Chướng Nhãn Pháp của mình vô cùng tự tin, mặc dù hắn biết Bách Linh Bát có thể từ ngoài mười dặm nhìn thấy Tuyết Hồ, nhưng muốn tìm được tung tích của lão thì hết sức khó khăn.
Nhưng mà, hắn cũng không biết Thiên Lý Nhãn của Bách Linh Bát có chút khác thường, mặc dù hắn không tu luyện võ đạo, nhưng đem hết thảy những thứ nhin thấy truyền lại cho Hạ Nhất Minh xem.
Kinh nghiệm của Cát Ma Phàm Thù trải qua mấy trăm năm mới có được giờ phút này đã toàn bộ bộc lộ ra trước mắt Hạ Nhất Minh, hơn nữa còn bị hắn học hỏi lại.....
Từ từ, Hạ Nhất Minh từa hồ như biến thành một bức tượng điêu khắc, từ trên thân thể của hắn không còn tỏa ra sinh mệnh khí tức nữa.
Bảo Trư cùng Bạch Mã Lôi Điện đồng thời đưa ánh mắt hồ nghi nhìn hắn, tựa hồ kỳ quái sao Hạ Nhất Minh tự nhiên trở nên vô thanh vô tức như vậy. Lúc này Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn hòa hợp vào xung quanh, ngoại trừ không thi triển Chướng Nhãn Pháp thì hết thảy đều giống như Cát Ma Phàm Thù.
Đương nhiên, khí tức sinh mệnh trên người bọn họ không phải là biến mất hoàn toàn, mà nó sau khi dung nhập vào thiên địa thì trở nên yếu ớt như có như không. Bọn họ không thể làm gi như Bách Linh Bát được, một khi rời khỏi cảnh giới kỳ dị này thì tính mạng khí tức của bọn họ lập tức khôi phục lại bình thường.
Cát Ma Phàm Thù hóa thân thành một hòn đá màu đen từ từ tới gần Tuyết Hồ, khoảng cách mười trượng không ngừng tới gần.
Nếu như là bình thường Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ vì lão mà toát mồ hôi lạnh, nhưng giờ phút này tâm cảnh của Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn dung nhập vào trong thiên địa, ngược lại đang không ngừng tính toán xác xuất thành công của Cát Ma Phàm Thù, cùng với những phương pháp ứng biến sau khi thất bại.
Giờ phút này, tâm cảnh của hắn tỉnh táo tới mức thậm chí còn có thể so sánh với lão thích khách đã sống mấy trăm năm.
Tuyết Hồ nằm trên mặt đất chậm rãi lay động chiếc đuôi, tựa hồ như đang hưởng thụ thú vui của cuộc sống.
Nhưng mà, ngay lúc Cát Ma Phàm Thù sắp tới gần trong phạm vi mười trượng thì hai tròng mắt đang khép hờ của Tuyết Hồ đột nhiên mở ra, nó đưa ánh mắt cảnh giác nhìn về bốn phía chung quanh, chiếc đuôi vốn đang lắc lư thì lúc này dựng thẳng lên giống như đang thi triển Định Thân Pháp vậy.
Hòn đá màu đên trên mặt đất lúc này đình chỉ hoạt động, giống như trăm ngàn năm qua nó vẫn ở chỗ này, không tạo ra bất cứ sơ hở nào khiến cho Tuyết Hồ phát giác.
Ngược lại, Hạ Nhất Minh ở xa thì hơi giật mình, dưới tình huống này có thể phát giác ra điều gì đó dị thường cho thấy đầu linh thú này quả là danh bất hư truyền.
Có lẽ thực lực của nó không phải là cường đại, nhưng linh giác cảm ứng ở trong đám linh thú tuyệt đối là số một số hai.
Một lúc lâu sau, tựa hồ như không cảm nhận được bất cứ thứ gì hữu dụng cho nên Tuyết Hồ dần buông lỏng cảm giác, chiếc đuôi đang dựng ngược lại dần buông xuống, ánh mắt trợn tròn của nó cũng khép trở lại, cái đầu hạ xuống mặt đất, tựa hồ một lần nữa bắt đầu hưởng thụ ánh nắng ấm áp.
Nửa ngày sau, tảng đá nọ rốt cuộc đã động một lần nữa.
Cự ly giữa lão thích khách và con Tuyết Hồ cuối cùng đã bị kéo lại trong vòng mười trượng.
Một đạo quang mang màu đen chợt từ trên tảng đá màu đen bùng lên, gi như lưu tinh cản nguyệt ở giữa không trung để lại một vệt kiếm dài bổ xuống con Tuyết Hồ đang ở trên mặt đất.