Vũ Thần

Chương 40: Q.6 - Chương 40: Bắc Cương tin tức






Một cơn gió lạnh thổi qua, nhưng với đám người tu luyện mà nói, cảm giác lạnh lẽo này thật sự không tính là gì.

Ba người Hạ Nhất Minh cứ như thế đứng trên con đường dẫn lên núi, Lê Minh Huyên tỏ vẻ chờ đợi Đế Thích Thiên Tông chủ triệu kiến, mà Hạ Nhất Minh cũng chỉ lặng lẽ đứng bên không nói.

Bất quá sau khi nhắc tới Viên Lễ Huân, Lê Minh Huyên thái độ rốt cuộc có chuyển biến, ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh dường như nhu hòa hơn vài phần.

- Ngươi yên tâm đi. Lễ Huân tới Băng Cung đã được Tông chủ đại nhân đích thân chỉ điểm. Hơn nữa còn được ban thưởng Băng Lăng Kính nhất kiện chí bảo của bổn môn.

Khi nói tới đoạn này, chân mày Lê Minh Huyên giãn ra, ngoài cao ngạo có thêm phần hâm mộ.

Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:

- Băng Lăng Kính?

Lê Minh Huyên hãnh diện nói:

- Không sai. Chính là Băng Lăng Kính.

Sau đó nàng cười cười vẻ giễu cợt liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh, dường như coi thường hắn ngay cả chí bảo như vậy cũng không biết.

Hạ Nhất Minh ánh mắt chuyển qua nhìn Trác Vạn Liêm, Lê Minh Huyên không muốn nói hiển nhiên sẽ có người khác tự nói.

Quả nhiên dưới ánh mắt quan sát của Hạ Nhất Minh, Trác Vạn Liêm cười khổ nói:

- Hạ Tôn giả. Băng Lăng Kính quả thật là kiện chí bảo đệ nhất của bổn môn, luôn được Tông chủ đại nhân giữ gìn. Nhưng sau khi gặp được Viên cô nương, lập tức đã ban thưởng nó. Hơn nữa còn tự mình chỉ điểm, trợ giúp Viên cô nương toàn lực trùng kích Tôn giả cảnh giới.

Hạ Nhất Minh sắc mặt lập tức ngưng trọng lên. Hắn biết rõ, trên thế giới này tuyệt đối không có chuyện nào không có nguyên nhân.

Viên Lễ Huân sau khi tới Bắc Cương lại được đãi ngộ khó tin như vậy. Điều này với người thường mà nói, đương nhiên là chuyện tốt, cầu còn không được.

Nhưng đối với Hạ Nhất Minh mà nói, hắn vô cùng lo lắng hậu quả của nó.

Băng Cung vì Viên Lễ Huân không ngờ xuất ra hậu đại như vậy, khẳng định là có điều bí mật.

Ít nhất Hạ Nhất Minh tuyệt đối không tin, Băng Cung vì Cực hạn chi thể của Viên Lễ Huân mà hết sức bồi dưỡng nàng.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh dần trầm xuống, không khí xung quanh đột nhiên trở nên khẩn trương.

Đây là khí thế cường địa trên người hắn phát ra.

Sắc mặt Trác Vạn Liêm có chút đỏ lên. Mặc dù khí thế này không phải hướng về phía lão, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy từng đợt hàn ý lạnh thấu xương. Hơn nữa uy áp này không ngừng gia tăng, dường như muốn hoàn toàn áp chế lão.

Lê Minh Huyên sắc mặt cũng chậm rãi thay đổi. Khi cảm nhận được khí thế Hạ Nhất Minh, nàng đột nhiên phát hiện, người trước mặt này không phải là một vị Tân Tôn giả thông thường. Khí thế trên người hắn phóng ra, ngay cả nàng cũng cảm thấy không rét mà run.

Hơn nữa trong cỗ khí thế này còn có một loại sát khí tự nhiên không thể tượng tượng được. Đúng là sát khí. Chỉ có nói mới là nguyên nhân chính khiến Lê Minh Huyên run sợ.

Trên thực tế, lúc này chết trong tay Hạ Nhất Minh đã có vài Tôn giả. Bởi thế vô tình sát khí trên thân thể hắn đủ làm các vị Tôn giả cảm thấy run sợ.

- Lê Tôn giả.

Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:

- Ngài còn nhớ giao ước ba năm trước?

Lê Minh Huyên giật mình, nói:

- Giao ước nào?

- Ngài từng nói qua. Chỉ cần Hạ mỗ tiến giai Tôn giả cảnh giới, ngài sẽ nói rõ nguyên nhân muốn nhận Lễ Huân làm đồ đệ.

Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói.

Hắn nói ra từng chữ mặc dù rất chậm nhưng đầy cảm giác uy hiếp. Nếu hôm nay ngươi không nói ra, đừng hòng ta bỏ qua.

Lê Minh Huyên trên mặt hiện ra vẻ giận dữ, nhưng không biết vì sao thấy được ánh mắt Hạ Nhất Minh cùng cảm nhận khí thế trên người hắn, trái tim phát lạnh, vô thức không thể phát tác.

Trong lòng thầm mắng vài câu, Lê Minh Huyên mở miệng nói:

- Lão thân quả thật đã nói vậy. Hôm nay nếu ngươi đã thành công tấn giai Tôn giả, như vậy lão thân hiển nhiên cũng không che giấu nữa.

Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:

- Xin mời ngài vào lăng viện, chúng ta chậm rãi nói chuyện.

Mặc dù Ngã Văn Bân sớm đã cầm thư tiến lên đỉnh núi, nhưng Hạ Nhất Minh biets, muốn nhanh chóng đưa được tới tay Tông chủ đại nhân không phải là chuyện dễ dàng.

Đã như vậy, không bằng chậm rãi ngồi xuống nói chuyện.

Lê Minh Huyên do dự một chút, sau đó theo hắn tiến vào.

Nơi này chuyên môn dùng để nghênh đón khách vì vậy có không ít đệ tử đứng trong đợi lệnh, bất quá Hạ Nhất Minh vung tay lên lập tức những người này đã lùi ra.

- Lê Tôn giả, xin ngài hãy nói chi tiết.

Hạ Nhất Minh ôm quyền, thi lễ, thành khẩn nói.

Lê Minh Huyên hừ lạnh nghiêm mặt nói:

- Kỳ thực rất đơn giản. Lão tổ tông của bổn môn hai trăm năm trước từng ra lệnh, muốn chúng ta tìm kiếm nhân tài có thể chất cực hàn. Nếu có thể thu người đó làm môn hạ, sẽ đạt được phần thưởng bất kỳ ai cũng phải động tâm.

Lấy thân phận của Lê Minh Huyên nếu nói bất luận ai cũng phải động tâm thì giá trị phần thưởng đó không nghĩ cũng biết to lớn thế nào.

Bất quá Hạ Nhất Minh không hề có hứng thú với việc này, kỳ trân dị bảo trong tay hắn không hề thiếu.

Huyền thiết, sừng Long xà, thậm chí là thần binh lợi khí do hắn dùng Cửu Long Lô đoán tạo ra, cũng đủ để vô số người động tâm.

- Lê Tôn giả. Vì sao Lão tổ tông quý phái lại ra lệnh như vậy?

Hạ Nhất Minh nghi hoặc hỏi.

Lê Minh Huyên phất tay, lắc đầu nói:

- Lão thân không biết.

Hạ Nhất Minh hai mắt lóe sáng, trầm giọng nói:

- Ngài thật sự không biết?

Lê Minh Huyên tức giận hừ một tiếng nói:

- Lão thân sao phải lừa gạt ngươi?

Nàng dừng một chút, nói:

- Bất quá lão thân muốn nhận Viên Lễ Huân làm đồ đệ cũng là vừa mắt nàng. Chỉ là Tông chủ đại nhân từng nói qua, ngài muốn tìm người có cực hàn chi thể để bồi dưỡng thành Băng hệ Tôn giả. Sau này có việc muốn nàng làm nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng tới tính mạng.

Hạ Nhất Minh khóe miệng khẽ cười lạnh. Quả nhiên như hắn dự tính, nếu không vì lợi ích, Băng Cung Tông chủ cũng không sai người tìm một người xa lạ bồi dưỡng.

- Lê Tôn giả. Ngươi có biết Tông chủ đại nhân của quý phái muốn Lễ Huân làm gì không?

- Không biết.

Lê Minh Huyên lạnh lùng quả quyết nói:

Ánh mắt Hạ Nhất Minh dần trở nên ác liệt, áp lực trong không khí cũng mãnh liệt hơn.

Trác Vạn Liêm đột nhiên lui lại phía sau, cả người dựa vào cột đình, mồ hôi trên đầu chảy ròng, dưới khí thế áp bức của Hạ Nhất Minh, lão không thể kiên trì được nữa.

Lê Minh Huyên sắc mặt khẽ biến, nói:

- Hạ Tôn giả. Ta chỉ biết việc này liên quan tới Băng Đảo ngàn năm vừa xuất hiện.

Hạ Nhất Minh thu lại khí thế, lúc này Trác Vạn Liêm mới thở phào một hơi, ánh mắt nhìn hắn càng thêm sợ hãi. Lần đầu tiên gặp nhau, Hạ Nhất Minh lúc đó mới chỉ tấn giai Nhất đường thiên mà thôi, chỉ mấy năm sau gặp lại, cách biệt của bọn họ đã một trời một vực.

Với tu vi của Trác Vạn Liêm, không ngờ ngay cả khí thế của Hạ Nhất Minh cũng không chống đỡ được, điều này thật sự khiến tâm chí lão nguội lạnh.

- Băng Đảo ngàn năm xuất hiện ở đâu?

Hạ Nhất Minh lớn tiếng hỏi.

Lê Minh Huyên vẻ mặt bất thiện nói:

- Lão thân không biết. Đây là bí mật quan trọng của bổn môn, căn bản không mấy ai biết được. Bất quá ...

Nàng có chút kéo dài âm thanh, nói:

- Lúc này lão thân rời Bắc Cương tới Tây Bắc, chính vì Băng Đảo ngàn năm mà cầu kiến Tông chủ đại nhân quý phái.

Hạ Nhất Minh trong lòng chấn động không thôi.

Nếu như Lê Minh Huyên không nói dối, như vậy Băng Đảo ngàn năm này quả là chuyện trọng đại, ngay cả Tông chủ đại nhân của bổn môn cũng không thể ngồi yên làm ngơ được.

Như vậy Viên Lễ Huân liên quan tới Băng Đảo, bất luận từ góc độ nào mà nói dường như cũng không phải chuyện tốt.

Dù là nàng trở thành Tôn giả nhưng t rong mắt những nhân vật đỉnh cấp như vậy cxung chỉ là quân cờ bị lợi dụng mà thôi.

Đang khi Hạ Nhất Minh chần chừ không quyết. Hai thân ảnh đã như chớp tiến về nơi này. Chính là Ngã Văn Bân vừa rời đi cùng với lão bộc nhân tại trang viên Thần Toán Tử mà Hạ Nhất Minh từng gặp qua.

Lúc này Ngã Văn Bân vẻ mặt ngưng trọng dị thường, trong ánh mắt thậm chí lộ ra vẻ không thể tin được.

Hạ Nhất Minh trong lòng chấn động, hắn mơ hồ đoán được, có lẽ Lê Minh Huyên thật sự được Tông chủ đại nhân phá lệ triệu kiến.

Quả nhiên khi Ngã Văn Bân tới nơi này, lập tức nói:

- Lê Tôn giả. Tông chr đại nhân muốn gặp ngươi. Xin đi theo vị Trương huynh này.

Lê Minh Huyên khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua lão bộc nhân.

Người này mặc dù tu vi chỉ đạt tới Tiên thiên nhưng Ngã Văn Bân với lão tương đối khách khí, lại chủ động cho người này dẫn đường tới gặp Đế Thích Thiên, bởi vậy có thể thấy người này không phải Tiên thiên cường giả bình thường.l

Khi nghĩ tới điều này, trên mặt Lê Minh Huyên cũng nở nụ cười, bắt chuyện cùng lão bộc nhân sau đó mới tùy ý đi theo.

Đợi bọn họ đi xa, Hạ Nhất Minh lập tức nói:

- Xin lỗi Trác huynh. Vừa rồi đã đắc tội.

Trác Vạn Liêm cười khổ một tiếng, lão đương nhiên hiểu rõ ý Hạ Nhất Minh, khẽ lắc đầu, nói:

- Hạ Tôn giả, xin đừng khách khí.

Ngã Văn Bân thu hồi ánh mắt nhìn lên đỉnh núi, đột nhiên hỏi thăm:

- Trác Vạn Liêm. Quý phái có phái ra các lộ sứ giả khác hay không?

Hạ Nhất Minh rùng mình, Ngã Văn Bân nói vậy đương nhiên là hiểu biết hơn xa hắn. Lẽ nào lão đoán được chuyện gì?

Trác Vạn Liêm nghiêm nghị nói:

- Bẩm tiền bối. Theo vãn bối biết, bổn môn phái đi không chỉ một lộ sứ giải.

- Còn có vài lộ đi tới nơi nào?

Ngã Văn Bân tiếp tục hỏi.

Trác Vạn Liêm do dự hồi lâu, dường như không chịu được ánh mắt ác liệt của Ngã Văn Bân, rốt cuộc nhẹ giọng nói:

- Cụ thể bao nhiêu lộ sứ giả vãn bối không dám chắc. Bất quá theo vãn bối biết, phương Đông Linh Tiêu Bảo Điện cùng Nam Cương Vạn trượng Lưu Ly Động hẳn đã nhận được tin tức này.

Hạ Nhất Minh hít vào một ngụm lãnh khí, hắn mặc dù biết Băng Đảo ngàn năm không phải chuyện đùa, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra tiếng vang lớn tới vậy.

Theo lời Trác Vạn Liêm, hẳn những nhân vật đỉnh cấp đương thời đều nhận được tin này.

Bọn họ vốn đã không hề hành tẩu thiên hạ, một mực bế quan.

Có thể kinh động bọn họ dù là bất cứ chuyện gì cũng không thể tầm thường. Nếu thật sự có quan hệ với những người này, e rằng có thể là chuyện kinh thiên động địa.

Ngã Văn Bân dường như sớm đã đoán ra được, một chút ngạc nhiên cũng không có, lão chỉ nhẹ giọng nói:

- Các ngươi tới muốn nói gì?

Trác Vạn Liêm cắn răng, cao giọng nói:

- Theo vãn bối biết. Lão tổ tông bổn môn muốn những vị đại nhân này tới Bắc Cương bàn bạc đại sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.