Những chiếc thuyền lớn chậm rãi tiến lại gần nhau.
Đương nhiên khi cách nhau một khoảng nhất định chúng sẽ dừng lại, bởi nếu gần quá dễ xảy ra va chạm, lúc đó thì khóc cũng không kịp.
Khi hai thuyền cách nhau vài trượng, phía chiếc thuyền đối diện ba đạo thân ảnh nhất thời vọt lên.
Trong đó một đạo thân ảnh này phiêu diêu trong gió, cánh tay áo tung bay giống như thần tiên hạ phàm. Dĩ nhiên là hắn vượt khoảng cách mấy trượng kia dễ dàng nhảy lên thuyền của Hoắc Hồng Sanh. Hai người phía sau đều là những đại hán trung niên, thân pháp của họ mặc dù không tồi nhưng không sánh được với người kia, chỉ dùng lực lượng cố gắng nhảy được nửa đường mà thôi.
Nhưng lúc này Hứa Hoành Tiêu như đã sớm chuẩn bị từ trước, cách tay vung lên hai chiếc dây tung ra. Sau khi được hai người kia bắt lấy, hắn nhẹ nhàng kéo lại.
Hai người này sau khi lên thuyền, nhìn Hứa Hoành Tiêu cảm kích, sau đó quay qua Hoắc Hồng Sanh nói:
- Đại lão gia. Chúng ta cứu viện muộn, xin ngài trách phạt.
Hoắc Hồng Sanh vung tay lên nói:
- Đứng lên đi. Điều này không thể trách cách ngươi. Ai cũng không nghĩ được trên biển lại có gió lốc hung mãnh như thế. Có lẽ vận khí của chúng ta xấu thôi.
Hứa Hoành Tiêu ngắt lời nói:
- Đại ca. Chỉ cần ngươi còn sống là đủ rồi.
Hoắc Hồng Sanh thờ dài một tiếng nói:
- Chỉ tiếc các huynh đệ trên thuyền...
Mọi người đều trầm hẳn xuống, có thể cùng nhau ra khơi, quen biết nhiều năm, đều là những huynh đệ tốt. Không ngờ thoáng chốc đã ít đi một thuyền, cho dù là ai trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở, ngay cả tùy tiện như Hứa Hoành Tiêu cũng vậy.
- Trương thúc. Tiểu chất vừa rồi có chút thương tâm, khiến ngài chê cười rồi.
Vị lão nhân kia mỉm cười, nói:
- Hiền chất trọng tình nghĩa như vậy, lão phu sao có thể trách cứ.
Lão dừng một chút, vui mừng nói:
- Lúc thuyền của ngươi bị lốc cuốn đi, lão phu hết sức lo lắng, cũng may ngươi phúc lớn mạng lớn, có thể sống sót. Nếu không lão phu không biết ăn nói sao với phụ thân ngươi nữa.
Mặc dù giọng điệu lão nhân có chút kẻ cả, nhưng mất người trên thuyền đều hết sức cung kính, căn bản không dám có ai bộc lộ vẻ khó chịu.
Hoắc Hồng Sanh than nhẹ một tiếng, nói:
- Tiểu chất lúc này có thể bình an kỳ thực là được người cứu giúp. Nếu không phải có vị Hạ tiên sinh kia ra tay, sợ rằng lúc này tiểu chất đã táng thân nơi biển cả rồi.
Lão nhân ánh mắt lóe sáng, mơ hồ hiện ra một tia hoảng sợ, trầm giọng nói:
- Hiền chất. Ngươi nói người kia có thể cứu người trong cấm khu sóng gió kia sao?
Khi nghĩ tới cấm khu sóng gió đó, trong lòng lão không khỏi phát lạnh.
Mặc dù đối với người bình thường lão là một Tiên thiên cường giả cao cao tại thượng. Nhưng bản thân lão biết, với tu vi võ đạo của mình, nếu thật sự bị cuốn vào đó, đừng nói là cứu người, chỉ sợ ngay cả tự bảo vệ mình cũng chưa chắc đã làm được.
Nếu như Hoắc Hồng Sanh thật sự được cứu ra từ nơi đó, khẳng định tu vi võ đạo của người kia sâu không lường được. Có lẽ trong môn phái cũng chỉ có lão tổ tông mới có thê so đo. Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt đỏ bừng, xấu hổ nói:
- Thật xấu hổ. Lúc đó tiểu chất đã hôn mê. Chỉ biết trói mình trên cột buồm để nước cuốn đi. Về phần người kia cứu giúp thế nào, tiểu chất thật sự không biết, cũng không có ý mở miệng dò hỏi.
Lão nhân lúc này mới như hiểu ra. Trong lòng lão thầm nghĩ, có lẽ sau khi gió yên biển lặng, người kia mới may mắn cứu thoát Hoắc Hồng Sanh buộc chặt trên cột buồm.
Khẽ gật đầu, vẻ mặt lão nhân đã khôi phục bình thường, nói:
- Người kia đang ở đâu?
Hoắc Hồng Sanh cung kính đáp:
- Vị Hạ tiên sinh kia đã được tiểu chất mời lên thuyền, hơn nữa còn nhận lời tới Bồng Lai Tiên Đảo làm khách.
Hắn nói tới đây liền thấp giọng xuống:
- Trương thúc. Hạ tiên sinh có thể tay không phát ra ngọn lửa đốt hỏa pháo. Có lẽ là một vị Tiên thiên cường giả.
Trương lão nhân vẻ mặt ngưng lại, lúc này cũng không còn vẻ cao ngạo nữa.
Mặc dù chỉ là Tiên thiên cường giả, khác với suy nghĩ ban đầu của lão nhưng lão cũng chỉ là một Tiên thiên cường giả, sao có tư cách khinh thường cao thủ đồng giai chứ?
- Hiền chất. Ngươi dẫn ta tới gặp vị tiên sinh kia một chút.
Trương lão nhân cẩn thận phân phó.
Hoắc Hồng Sanh phát ngốc, rốt cuộc cũng không có dũng khí làm trái.
Trong khoang thuyền, Hạ Nhất Minh nhíu mày, hắn không muốn cùng những người này giao tiếp.
Bất quá hắn càng không muốn khiến đối phương nghi ngờ, bởi vậy khi Hoắc Hồng Sanh tới gõ cửa, hắn diễn bộ mặt ôn hòa nhận lời.
Một khoang thuyền khác sớm đã có người quét dọn sạch sẽ, Hoắc Hồng Sanh cùng Hạ Nhất Minh tiếp xúc một thời gian ngắn nhưng hắn biết Hạ Nhất Minh không thích náo nhiệt. Bởi thế ngoài Trương lão nhân tới đây, những người khác căn bản không có tư cách tiến vào.
Trương lão nhân là một vị Tiên thiên cường giả râu tóc bạc trắng, vẻ mặt lão có chút già nua mang theo vẻ hiền hậu. Đặc biệt sau khi gặp Hạ Nhất Minh trẻ tuổi như vậy, vẻ mặt lão càng thêm khách khí.
Dù ao đối với Tiên thiên cường giả bọn họ mà nói, tuổi tác cùng bối phận,...đều là vô nghĩa. Sau khi rời khỏi thế tục, thực lực mới quyết định tất cả.
Hạ Nhất Minh còn trẻ như thế, thực lực hắn đã tương đương với lão. Sau này tiền đồ phát triển xa xa lão mới có thể so sánh được.
- Hạ tiên sinh. Đây là thế thúc của tại hạ Trương Hòa Thái, Trương tiền bối. Biết được tiên sinh cứu tại hạ nên đích thân tới đây nói lời cảm tạ.
Hoắc Hồng Sanh cung kính nói.
Nếu như có việc gì khiến người ta cảm thấy bất an hơn việc đứng trước một vị Tiên thiên cường giả mở miệng, thì đó chính là việ...đứng giữa hai vị Tiên thiên cường giả như lúc này.
Hoắc Hồng Sanh biết, đứng trước mặt hai người này, hắn chỉ có tư cách dẫn gặp mà thôi.
- Trương thúc. Vị này là người đã cứu tiểu chất, Hạ tiên sinh. Nếu không có tiên sinh cứu giúp, tiểu chất đã không thể gặp lại ngài rồi.
Trương Hòa Thái cười ha hả, ôm quyền nói:
- Hạ huynh đệ, Hồng Sanh là tiểu chất của lão phu. Khi bị sóng cuốn đi quả thực là thập tử nhất sinh. May mắn được Hạ huynh đệ trong sóng gió cứu hắn một mạng, lão phu xin cảm tạ.
Dứt lời lão hành lễ một cái.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, lúc này hắn đã có vô số kinh nghiệm, cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Trương Hòa Thái. Bất quá hắn ra vẻ không biết, đưa tay đỡ lấy, nói:
- Trương huynh khách khí rồi. Chỉ là tiện tay thôi, cần gì phải thế.
Trương Hòa Thái ánh mắt sáng lên, chân khí chậm rãi vận lên, cũng ép mạnh người xuống.
Nhưng rất nhanh Trương Hòa Thái phát hiện, chân khí của đối phương bác đại tinh thâm, bất luận chân khí của lão nhiều ít ra sao cũng như muối bỏ biển vậy. Căn bản không dò được thực lực của đối phương. Đương nhiên dưới tình huống này Hạ Nhất Minh không phản kích, lão cũng rõ ràng ý tứ của hắn. Với bảy thành thực lực mà không làm gì được Hạ Nhất Minh, Trương Hòa Thái hậm hực thu hồi chân khí. Nếu còn giằng co nữa e rằng sẽ thất lễ. Trong lòng Trương Hòa Thái vô cùng khổ não, không thể dò ra thực lực của đối phương, ngôn ngữ dò xét cũng bị người này hời hợt trả lời. Có trời biết là hắn vào cấm khu sóng gió cứu người này là tại đảo hoang vớt được nữa.
Chỉ hai nơi này nhưng cần thực lực khác hẳn, lão chậm rãi nói:
- Hạ huynh đệ. Lão phu cùng ngươi vừa gặp như quen, muốn mạo muội cùng ngươi uống chén rượu nhạt, xin đừng cự tuyệt.
Trương Hòa Thái thành khẩn nói.
Mặc dù không thể dò xét thực lực đối phương như vậy cũng đủ chứng minh thực lực người ta không dưới mình, chỉ cần biết vậy là đủ rồi.
Tuổi còn trẻ thế đã là Tiên thiên cường giả, chỉ cần là ai cũng muốn giao thiệp tốt, Trương Hòa Thái lão cũng không ngoại lệ.
Hạ Nhất Minh muốn chối từ nhưng bị câu nói sau của lão thu hút.
- Lão phu sống trên Bồng Lai Tiên Đảo đã gần trăm năm, những nơi trên đảo cũng đã hiểu biết rất nhiều. Hạ huynh đệ. Nếu người muốn tìm một nơi tu luyện, lão phu có thể giới thiệu, cam đoan không để ngươi thất vọng.
Sau khi nghe những lời này, Hạ Nhất Minh trong lòng mừng rỡ, càng thêm vài phần kính trọng người này.
Hoắc Hồng Sanh mau chóng nhận lệnh, với tốc độ nhanh nhất đã chuẩn bị xong một bàn tiệc đưa vào gian phòng.
Hai vị Tiên thiên cường giả dĩ nhiên ngồi đối diện nhau, còn Hoắc Hồng Sanh thì ngồi bên phụ trách châm rượu cho bọn họ.
Hạ Nhất Minh đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Trương huynh. Trước khi ta ra biển có nghe tên Bồng Lai Tiên Đảo. Ngươi có thể cho ta mượn bản đồ để đánh giá nó không?
Trương Hòa Thái sửng sốt, mặc dù không biết vì sao Hạ Nhất Minh lại yêu cầu như vậy nhưng lão cũng không chút do dự gật đầu. Rất nhanh bản đồ toàn bộ Bồng Lai Tiên Đảo đã được đưa tới trước mặt Hạ Nhất Minh.
Bản đồ này hiển nhiên người bình thường không thể có được, nhưng với thân phận cùng địa vị của Trương Hòa Thái, chỉ cần một câu sẽ có người sẵn sàng dâng lên.
Bản đồ này khác biệt so với bản đồ bảo trư tìm thấy trong hang ổ Long xà, đối với Hạ Nhất Minh mà nói, chỉ bằng trí nhớ hắn đại khái cũng thấy được vài điểm tương đồng.
Bất quá hắn lắc đầu trong lòng thầm than, bản thân mình thiên phú về phương diện này e rằng còn kém nhiều lắm.
Trương Hòa Thái mở bản đồ toàn bộ hòn đảo ra, thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Hạ Nhất Minh ghi nhớ toàn bộ những lời chỉ dẫn của Trương Hòa Thái, thậm chí trong đó có vài điểm mấu chốt càng khiến hắn hài lòng.
Nơi chứa bảo vật kỳ thực rất nổi tiếng, bởi vì nơi này có những đàn cá lớn thường xuyên qua lại. Nghe nói trong đó còn có những đàn cá xuất hiện Tiên thiên linh thú. Đối với những tên xưng vương xưng bá dưới nước này, ngay cả tam đại môn phái trên đảo cũng không có biện pháp đối phó.
Dĩ nhiên nơi này trên Tiên đảo này có những cấm địa, người thường không ai dám bén mảng tới gần.
Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:
- Hoắc huynh từng nói qua. Trên đảo còn có vài vị Tôn giả đại nhân, lẽ nào có thể để đàn cá kia chiếm giữ không rời?
Trương Hòa Thái nhất thời cuống quít cười khổ, nói:
- Tôn giả đại nhân cần tu luyện võ đạo, lẽ nào bớt thời gian rảnh rỗi để ý tới vài con cá kia.
Hạ Nhất Minh đối với đáp án này cảm thấy không hài lòng nhưng cũng không nói gì thêm.
Thấy Hạ Nhất Minh không hỏi nữa, Trương Hòa Thái cũng âm thầm thở dài.
Một ngày nói chuyện khiến Hạ Nhất Minh càng hiểu rõ hơn về Bông Lai Tiên Đảo này. Thậm chí còn ngoài ý muốn tìm được cửa vào, vẻ mặt đương nhiên hết sức vui mừng.
Mà đám người Trương Hòa Thái cùng Hạ Nhất Minh quan hệ tốt, vẻ mặt cũng tràn ngập vui mừng, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.