Vũ Thần

Chương 382: Q.6 - Chương 382: Bí mật của Kỳ Lân (2)




Kỳ Lân thánh chủ mặc dù tới tìm hắn giao thủ, mặc dù cuối cùng ăn phải quả đắng, nhưng cuối cùng cũng không dám truy kích, trong lòng hắn vẫn kiêng kỵ sẽ để cho các cường giả khác biết được.

Nếu không, trong lúc giao thủ, Kỳ Lân thánh chủ cũng không chính thức thi triển ra đòn sát thủ của mình, ngược lại còn để Hạ Nhất Minh cảm thụ uy lực của thần niệm sát khí.

Bất quá, cho dù là tới lúc quan trọng, Kỳ Lân thánh chủ cũng không hề có ý định vận dụng thần chi lực lượng, điều này nói rõ ở trong lòng hắn không hề có sát ý, hắn chỉ muốn cảm nhận một chút lực lượng Quang Ám hợp bích trong truyền thuyết của phương Tây đạt tới mức độ nào mà thôi. Tuy nhiên đáng tiếc chính là, Hạ Nhất Minh từ đầu tới cuối không hề có ý định làm cho hắn hoàn thành tâm nguyện.

Càng khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh hãi là trong lúc hắn sử dụng chiếc khay ngọc để quan sát đã bị Kỳ Lân thánh chủ và Kỳ Lân thú phát hiện ra. Mặc dù bọn họ không thể phát hiện được ra hành tung của hắn, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng thần bí nào đó đang theo dõi.

Điều này làm cho Hạ Nhất Minh phải bội phục bọn họ, cũng cảm thấy vô cùng nuối tiếc. Xem ra muốn sử dụng chiếc khay ngọc này để giám thị cao thủ cùn giai là hoàn toàn không thể, Bạch Mã Lôi Điện tốc độ cực nhanh, trong lúc hắn đang suy nghĩ mấy vấn đề này thì đã quay trở lại chỗ cũ. Ở đây, Từ Quân quả nhiên không dựng lên chiếc lều vải, mà đang đứng giữ hai con ngựa yên lặng chờ đợi.

Trước mắt chợt lóe lên quang mang màu trắng, sau đó hắn đã cảm nhận được một cơn gió mạnh ập vào mặt. Mặc dù luồng gió này cũng không phải l nhằm vào hắn, nhưng vẫn làm cho quần áo của hắn tung bay phất phới, hơn nữa còn phải lùi lại sau hai bước.

Trong lòng Từ Quân vô cùng hoảng sợ, hắn lập tức thấy rõ được người tạo ra kiệt tác này chính là Hạ Nhất Minh cùng với con tuấn mã mà hắn đang cưỡi. Hai đầu bảo mã bên cạnh hắn lại trở nên run run, không chịu được áp lực lập tức quỵ xuống đất.

Cũng may chúng nó đều là những con bảo mã ngày chạy ngàn dặm, cho nên cuối cùng cũng có thể thừa nhận được luồng áp lực lớn đó.

Nhìn ánh mắt Bạch Mã lóe lên tinh quang, yếu hầu Từ Quân hơi giật giật vài cái, hắn mặc dù đã sớm phát hiện ra con Bạch Mã này không phải là một con ngựa bình thường, nhưng cho đến bây giờ mới thật sự cảm nhận được chỗ khác thường của nó.

Tốc độ nhanh từ xa lao lại tạo nên áp lực thì cũng thôi, nhưng lúc này tâm tình Bạch Mã Lôi Điện tương đối vui vẻ cho nên nó trong lúc vô tình đã phóng thích ra một ít khí tức của thánh thú.

Mặc dù bởi vì không có địch ý, cho nên không khiến cho Từ Quân và hai con tuấn mã bên cạnh nó chút thương tổn nào, nhưng cũng làm cho Từ Quân biết đầu Bạch Mã này hẳn là một đầu linh thú, hơn nữa thực lực của nó khẳng định là linh thú đỉnh phong.

Cười khổ một tiếng, nghĩ không ra Hạ Nhất Minh chẳng những thực lực vô cùng cường đại, hơn nữa lại còn nuôi dưỡng một đầu linh thú. Ánh mắt Từ Quân liếc nhìn Bảo Trư trong lòng Hạ Nhất Minh thầm nghĩ, tiểu tử này chung quy vẫn không phải là một đầu linh thú a. Hạ Nhất Minh xoay người xuống ngựa, mỉm cười nói:

- Từ huynh, để ngươi phải chờ lâu rồi.

Lúc này, Từ Quân không dám chậm trễ, hắn vội vàng khom người nói:

- Tiền bối khách khí, vãn bối chờ cũng không lâu.

Hạ Nhất Minh mỉm cười nhưng không nói gì, hắn cùng với Kỳ Lân thánh chủ truy đuổi và giao thủ với nhau cũng mất thời gian cả buổi tối, mà thái độ của Từ Quân lại khiêm tốn như thế cho nên làm hắn rất hài lòng.

Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không biết được, người trước mặt này từng đánh chủ ý lên hắn, chỉ là sau khi hắn tự tay lột da thánh thú cự hùng cho mới bỏ đi chủ ý của mình mà thôi.

Nhìn thấy tâm tình Hạ Nhất Minh tựa hồ không tồi, Từ Quân cẩn thận hỏi thăm:

- Tiền bối, ngài vừa rồi đuổi theo được không vậy?

Hắn cũng không hỏi phía sau có người theo dõi không, mà trực tiếp hỏi xem Hạ Nhất Minh có đuổi kịp đối phương không. Đây chính là hắn tin tưởng vào phán đoán của Hạ Nhất Minh, thậm chí lòng tin đó còn lớn hơn cả tin tưởng vào hắn. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Đuổi được, hơn nữa còn giao thủ một hồi.

Ánh mắt Từ Quân chợt nghiêm trọng nói:

- Trong Bắc Cương Băng Cung dĩ nhiên có người đủ dũng khí theo dõi môn hạ của Băng Cung, thật sự là to gan lớn mật.

Trên lưng ngựa Từ Quân cưỡi có một chiếc cờ nhỏ đại biểu cho Băng Cung, mặc dù nó không cao lắm nhưng với mục lực của người tu luyện thì dù ở đằng xa cũng có thể nhìn được nó một cách rõ ràng. Người nọ có thể dấu diếm được linh giác của hắn thì hiển nhiên cũng là một vị tiên thiên cường giả, cho nên hắn khẳng định phải thấy được chiếc cờ đó, vậy mà đối phương vẫn bám theo hiển nhiên là làm cho hắn cảm thấy mất hết mặt mũi.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh có chút cổ quái, Kỳ Lân thánh chủ có thân phận thế nào? Đừng nói chỉ là một Từ Quân nho nhỏ, cho dù là Băng Tiêu Thiên người đứng đầu của Băng Cũng khi gặp Kỳ Lân thánh chủ cũng phải có chút sợ hãi.

Từ Quân tựa hồ đã rất tức giận, hắn ngẩng đầu lên nói:

- Tiền bối, người nọ là ai? Vì sao lại đi theo chúng ta?

Hạ Nhất Minh cười ha hả, nói:

- Ngươi này có rất nhiều lai lịch, sở dĩ đi theo chúng phỏng chừng cũng là không biết đường đến Băng Cung, cho nên mới đi theo từ phía xa.

Từ Quân nhăn mặt lại, nói:

- Thánh địa Băng Cung há phải người bình thường có thể tùy ý ra vào? Xin tiền bối nói ra thân phận người nọ, vãn bối sẽ hồi bẩm trưởng bối bổn môn để ra tay trừng phạt.

Hạ Nhất Minh hơi nhếch mép cười nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ trêu tức.

Để cho người của Băng Cung đi gây phiền toái cho Kỳ Lân thánh chủ? Phỏng chừng ngoài Băng Tiếu Thiên ra thì không ai có khả năng làm được việc này. Bất quá cho dù Băng Tiếu Thiên đồng ý xuất thủ phỏng chừng cũng không thể chiến thắng được Kỳ Lân thánh chủ. Trừ khi Kỳ Lân thánh chủ từ bỏ truyền thống quang vinh của bộ tộc Đồ Đằng mà không lấy phương thức "lấy một chọi một" để đối chiến thì Băng Tiếu Thiên mới có thể thắng được. Bị ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn như vậy, trong lòng Từ Quân vừa xấu hổ, vừa tức giận.

Hắn biết tu vi võ đạo bản thân còn xa mới bằng đối phương, nhưng ở trong Băng Cung có rất nhiều các vị tiền bối, cho dù là cấp bậc đại tôn giả cũng có vài vị. Lấy thực lực của Băng Cung để đối phó một con rùa đen rụt cổ như vậy đương nhiên là không tốn nhiều công sức.

Nhưng mà, hắn chứng kiến đôi mắt coi thường lõa lồ của Hạ Nhất Minh thì đây chính là vũ nhục lớn nhất với toàn thể Băng Cung. Nếu không phải thực lực hắn còn kém xa thanh niên tuổi trẻ này, hắn đã sớm mở lời khiêu chiến.

Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, thật lòng nói:

- Từ huynh, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngươi không cần để ở trong lòng.

Từ Quân cúi đầu nói:

- Tiền bối, nếu người tới Bắc Cương băng nguyên thì phải tuân theo quy củ của băng nguyên, mong tiền bối nó ra danh tính của người đó.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi thay đổi, nói:

- Nói như vậy, Hạ mỗ cũng cần phải tuân theo quy củ của các ngươi sao?

Từ Quân sửng sốt nửa ngày, mặc dù trong lòng hắn rất muốn trả lời sẽ đối xử như nhau, nhưng hắn biết lấy tu vi Ngũ Khí đại tôn giả của Hạ Nhất Minh cho dù vượt qua quy củ đó cũng sẽ không có người nào tìm hắn gây phiền toái. Thậm chí dù hắn có ra tay giết chết một ít đệ tử bình thường của Bắc Cương Băng Cũng cũng không có ai tìm hắn để đòi công đạo.

Cười khổ một tiếng, Từ Quân bắc đắc dĩ nói:

- Tu vi võ đạo của Hạ tiền bối đã đạt tới mức hóa cảnh, tự nhiên là vượt ra ngoài quy củ.

Hạ Nhất Minh trừng mắt nhìn hắn một cái nói:

- Tu vi của người nọ cũng không hè kém ta, ngươi không nên tìm hắn gây phiền toái.

Từ Quân nghe thấy vậy vẫn nhíu mày tỏ vẻ không phục.

Hạ Nhất Minh tức cười nói:

- Cũng được. Nếu như ta không nói danh tính của người nọ, chỉ sợ ngươi còn không chịu phục.

Hai mắt Từ Quân sáng ngời lên, hắn nhìn chằm chằm về phía Hạ Nhất Minh, tựa hồ như muốn nhìn thấy hắn vậy. Hạ Nhất Minh tức giận nói:

- Tên của người nọ ngươi hẳn là đã từng nghe nói qua, hắn là Kỳ Lân thánh chủ.

- Kỳ Lân thánh chủ? - Thanh âm tràn ngập sự kinh ngạc của Từ Quân thốt ra.

Sắc mặt hắn thay đổi khó lường, hiển nhiên thân phận của người này đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Một lúc lâu sau, vẻ mặt Từ Quân trở thành cầu xin, nói:

- Tiền bối, vãn bối không đúng, xin người tha lỗi cho.

Hạ Nhất Minh thấy được thần sắc của hắn, nhất thời biết được hắn căn bản không hề tin tưởng lời bản thân nói.

Hơi lắc đầu, Hạ Nhất Minh biết, chuyện này quả thật là quá mức tưởng tượng nổi, nếu thay đổi là hắn có người nói cho mình biết bản thân đang bị theo dõi, hơn nữa tu vi của người nọ lại là Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả thì hắn khẳng định cũng không tin tưởng.

Hừ lạnh một tiếng, Hạ Nhất Minh bất mãn nói:

- Ngươi cứ nhất định muốn biết, nhưng sau khi nói cho ngươi thì ngươi lại không tin tưởng. Hừ....

Sắc mặt Từ Quân lập tức thay đổi, vội vàng nở nụ cười, miệng liên tục thừa nhận mình tin tưởng lời hắn nói. Chỉ là, nhãn lực của Hạ Nhất Minh đạt tới mức nào? Làm sao có thể không nhìn ra được trong ánh mắt hắn vẫn có phần nửa tiên nửa ngờ. Bất quá, hết thảy những điều này chẳng quan hệ tới hắn, dù sao đối phương tin cũng được, không tin cũng chẳng sao.

Đưa ánh mắt lên nhìn trời, mặt trời lúc này đã lên cao, Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, lần này giao thủ với Kỳ Lân thánh chủ hắn thu hoạch cũng không hề ít, chấm dứt hành trình ngày hôm nay hắn phải củng cỗ lại một chút, đặc biệt là thần niệm lôi điện lại càng không thể thiếu.

Nhẹ nhàng vỗ lên cổ Bạch Mã Lôi Điện, trên mặt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia mỉm cười.

Trong trận chiến vừa rồi, hắn đã tháo chiếc mũ trang trí trên đầu Bạch mã xuống, nhưng sau khi chấm dứt hắn lại tiếp tục đội lên cho nó để che đi chiếc sừng. Chỉ về phía trước, Hạ Nhất Minh đột ngột nói:

- Nếu trời đã sáng, chúng ta cũng nên tiếp tục lên đường thôi.

Từ Quân vội vàng khom người vâng lời, sau khi đợi Hạ Nhất Minh lên ngựa, hắn cũng nhảy lên lưng một con ngựa đuổi theo sau.

Chỉ là, nhìn bóng lưng Hạ Nhất Minh ở phía trước, trong lòng hắn hiện lên một nghi vấn, người trẻ tuổi này chẳng nhẽ lại nói thật? Mấy ngày sau, cuối cùng hai người đã đi xuống Bắc Cương Băng Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.