Bàn tay Hạ Nhất Minh chậm rãi mở ra, trên đó lúc này đã xuất hiện một viên đá trắng không rõ lai lịch.
Ánh mắt đám người nhất thời tập trung vào viên đá trắng này, trong mắt họ xuất hiện một tia mờ mịt. Ngay cả với kiến thức của các Ngũ khí tôn giả cũng không cách nào xác đinh lai lịch viên đá này.
Vẻ trào phúng trên mặt Hạ Nhất Minh càng lúc càng nồng đậm, hắn thu Bạch thạch vào lòng.
Tại thâm sơn Tây Bắc, hắn đã phát hiện ra năng lực thần kỳ của Bạch Thạch này. Chẳng những nó là linh đan thánh dược giúp linh thú chữa trị vết thương mà ngay cả tu luyện mà ngay cả tu luyện giả cũng qua đó hấp thu chân khí bổ xung.
Cho dù là Ngũ khí Tôn giả như Hạ Nhất Minh sau khi sử dụng Bạch thạch này. Chẳng những nó là linh đan thánh dược giúp linh thú chữa trị vết thương mà ngay cả tu luyện giả cũng qua đó hấp thu chân khí bổ xung.
Cho dù là Ngũ khí Tôn giả như Hạ Nhất Minh sau khi sử dụng Bạch thạch cũng đạt được hiệu quả như vậy. Hơn nữa bên trong Bạch thạch ẩn giấu năng lượng cường đại tới không tưởng. Chỉ bằng một khối nhỏ trên tay, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn khôi phục trong thời gian ngắn.
Khi Vũ lão tiên sinh buông lỏng tâm tư, đem tất cả thành bại giao vào tay hắn, Hạ Nhất Minh dĩ nhiên có chút kính nể. Nhưng đông thời hắn cũng hiểu rõ, nếu hết thảy do hắn làm chủ, như vậy lượng chân khí tiêu hao không phải là nhỏ, cho dù dốc cạn cũng là bình thường.
Bất quá sau khi nhận lời Dư Vô Sanh, Hạ Nhất Minh đã không còn lựa chọn nào khác. Bởi thể hắn dứt khoát lấy ra một khối Bạch thạch.
Chính nhờ lực lượng của nó mà Hạ Nhất Minh toàn lực hỗ trợ những thần thái vẫn sung mãn, tinh lực dư thừa. Cho dù là ai chọc tới cũng đủ để hắn hồi đáp nhiệt tình.
Vũ lão tiên sinh vẻ mặt âm trầm, sau khi thấy được động tác của Hạ Nhất Minh, lão lập tức hiểu rõ. Hạ Nhất Minh có thể bảo trì trạng thái khỏe mạnh e rằng có liên quan tới vật kia.
- Đây là vật gì?
Vũ lão tiên sinh rít lên
.
Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười, nói:
- Đây là thiên địa linh thạch, là do ta nhặt được từ Luân hồi trong Sinh tử giới. Vũ lão tiên sinh có muốn tới Luân hồi một chuyến không?
Đám người Vũ lão tiên sinh ánh mắt nhất thời lộ rõ vẻ kinh hãi cùng tham lam.
Hạ Nhất Minh mặc dù nói dối nhưng tình trạng lúc này ai cũng nguyện ý tin tưởng.
Luân hồi tại Sinh tử giới vốn là một nơi liên quan tới truyền thuyết về Thần đạo, thậm chí được coi là thần tích chỉ vào không ra.
Thấy được vẻ mặt Hạ Nhất Minh cùng Vũ lão tiên sinh, mọi người cũng đều đoán ra tác dụng của viên đá kia. Có thể nắm giữ viên đá thần kỳ như vậy, e rằng cũng chỉ có Luân hồi là có thể.
- Đồ tốt. Quả nhiên là đồ tốt.
Vũ lão tiên sinh trầm giọng nói:
- Đáng tiếc là, cho dù không tổn hao chân khí ngươi cũng đừng mong thoát khỏi chúng ta.
- Hắn trốn cũng không thoát.
Một âm thanh hung hăng từ nơi tổn hại của gian phòng truyền tới.
Ái Nhĩ Duy Tư vừa bị đánh bay lúc này vẻ mặt căm phẫn đi tới. Lão nhìn Hạ Nhất Minh đầy vẻ oán độc. Lần đầu tiên chật vật như vậy, nói trong lòng không tức có ai tin đây?
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Vũ lão tiên sinh, người giúp đõ ngài quả thật không ít. Nhưng tại hạ không phải không có người giúp.
Hắn ngẩng đầu huýt dài một tiếng như lôi đình vang xa.
Nhưng vẻ mặt Vũ lão tiên sinh cùng Vũ Phi Dương không chút thay đôi, dường như một chút cũng không để ý.
Hạ Nhất Minh trong lòng hơi trầm xuống, hắn lập tức phát hiện, tiếng huýt gió của mình dường như không có tác dụng.
Tiếng huýt gió của hắn mặc dù vang lên mạnh mẽ nhưng chỉ quẩn quanh bên người như tiếng thở nhẹ.
Bất luận được bao nhiêu chân khí hỗ trợ lúc này nó cũng không thể truyền về nói xa.
Âm thanh bị chặn, Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn quanh. Tình huống này quả thực lần đầu hắn gặp phải, bởi thế trên mặt không khỏi lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bất quá trong lòng hắn không chút sợ hãi bởi vì có lo lắng thêm cũng bằng thừa.
Nhìn vẻ kinh ngạc của Hạ Nhất Minh, Vũ lão tiên ính trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Hạ huynh đệ. Thánh thú Lôi điện của ngươi vô cùng cường đại chúng ta đã sớm biết. Có được huyết mạch Thần thú, cho dù lão phu tự mình ra tay cũng chưa chắc đã bắt được.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh xoay chuyển, rốt cục dừng lại tại một vật hình tròn bên người lão nhân.
Vật này không biết được lão sử dụng ra sao, không ngờ có thể tỏa ra vụ khí màu hồng, mặc dù vụ khí này không lan rộng nhưng Hạ Nhất Minh lúc này hoàn toàn hiểu ra.
Khẽ gật đầu, hắn nói:
- Âm thanh của Hạ mỗ không phát ra ngoài hẳn vì vật kia?
Ánh mắt ba vị cường giả Tây phương nhất thời rơi xuống vật thể hình tròn đó, trong mắt bọn họ cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc như chưa từng gặp qua.
Vũ lão tiên sinh cười ha hả, nói:
- Lão phu gọi nó là Bình Âm Thạch. ( đá cách âm)
Đám người Hạ Nhất Minh lúc này mới hiểu ra, thì ra ngay cả Vũ lão tiên sinh cũng không biết lai lịch vật này, bất qua do cơ duyên xảo hợp mà có được.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than, thế giới này quả nhiên rất công bằng. Nếu bản thân hắn có được Bạch thạch những người khác cũng có khả năng tìm thấy vật trân quý.
Vẻ tươi cười được Vũ lão tiên sinh thu liễm lại, lão nói tiếp:
- Hạ huynh đệ. Ngươi không chịu giao Ngũ Hành Hoàn ra vậy để lại mạng đi.
Những lời này vừa dứt Vũ Phi Dương đã quát khẽ một tiếng. Theo sau đầu lão xuất hiện vỏ bọc cứng rắn, cứ thế lao tới.
Hạ Nhất Minh hai mắt mở lớn, đây là chiến kỹ gì? Chẳng lẽ dùng đầu đánh người?
Hắn chưa kịp phản ứng Ái Nhí Duy Tư cùng Tạp Lợi Tân đã động thủ, chỉ có Ma Đặc Kỳ trên mặt xuất hiện vẻ do dự.
Lão cùng hai người kia khác nhau. Tạp Lợi Tân là người của Thích khách công hội dĩ nhiên sẽ không để ý mà cùng người liên thủ. Còn Ái Nhĩ Duy Tư vừa rồi mất hết thể diện lúc này nộ hỏa đã công tâm. Nhưng lão với thân phận Thánh điện Đại trưởng lão, với chuyện nhiều cao thủ đồng giai vây công tâm lý có chút bài trừ.
Vũ lão tiên sinh ở bên lạnh lùng quan sát, lão vô cùng tập trung, nếu Hạ Nhất Minh muốn chạy khỏi phạm vi Bình Âm Thạch lão sẽ ra tay ngăn chặn.
Bởi vì không gian căn phòng khá hẹp mọi người cũng không thể sử dụng phi kiếm công kích nên ba vị Tôn giả không hẹn cùng lựa chọn cường công.
B
a khí thể cường đại phóng lên cao, trước mỗi một người bọn họ đều xuất hiện quang mang kỳ dị. Trong đó quỷ dị nhất chính là vỏ bọc cứng rắn trên đầu vĩ lão nhân Vũ Phi Dương, nó trực tiếp bắn tới như muốn đồng quy vu tận.
Sau khi cảm nhận được khí tức này, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không khỏi phát run. Tính tình vì lão nhân này khẳng định cương mãnh vô cùng, bởi thế mới tu luyện công pháp cổ quái như vậy. Nhưng không thể không nói, so với hai người kia, Hạ Nhất Minh đối với lão càng thêm kiêng kỵ.
Thân thể khẽ động Hạ Nhất Minh lúc này như một đầu cá đang di chuyển, chỉ vài bước hắn đã thoát khỏi công kích của ba người.
Giờ phút này sắc mặt đám người nhất loạt biến đổi.
Trong không gian nhỏ hẹp của nơi này, tam đại cao thủ như bọn họ vây công cho dù là nước cũng đừng mong thoát khỏi. Nhưng Hạ Nhất Minh khẽ động thân đã thoát khỏi, năng lực cường đại này đủ để bọn họ cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Hạ Nhất Minh sử dụng Du ngư thân pháp rời đi, sau đó dùng sắc chui vào lòng đất.
Bất quá động tác của hắn bỗng nhiên ngừng lại, bởi lúc này Hạ Nhất Minh phát hiện, hắn hoàn toàn không thể sử dụng Toản địa thuật chạy đi.
Dưới mặt đất dường như được một cỗ lực lượng thần kỳ trấn giữ. Cỗ lực lượng này cũng giống như lực lượng bảo tháp tại Linh Tiêu Bảo Điện.
Mặc dù lực lượng này còn xa mới sánh bằng Thần lực nhưng không thể phủ nhận là Hạ Nhất Minh bó tay hoàn toàn.
Một cỗ lực lượng cực lớn bắn thẳng về phía Hạ Nhất Minh.
Cố lực lượng cường đại ngoài sức tưởng tượng, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng chấn kinh.
Hắn lập tức hiểu rõ, Vũ lão tiên sinh đã ra tay.
Ở nơi này có lẽ chỉ mình Hạ Nhất Minh mới biết rõ về sự đáng sợ của lão nhân. Bởi hắn tự mình cảm nhận được lực lượng cùng tu vi người này vô cùng cao thâm, cho dù Vũ Phi Dương cũng thua một bậc.
Cổ tay khẽ đảo, quang mang Ngũ Hành Hoàn lập tức lóe lên, giờ phút này năng lực chúc phúc năm lần được Hạ Nhất Minh sử dụng.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Hạ Nhất Minh lảo đảo lùi ra sau vài bước, Vũ lão tiên sinh trên tay xuất hiện đôi găng quỷ dị cũng đồng dạng lui lại.
Hai cỗ lực lượng va chạm cơ hồ khiến cả căn phòng lung lay muốn sụp.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, thì ra chỗ đáng sợ của lão nhân còn trên cả dự tính của hắn.
Tu vi chỉ thấp hơn Nhân đạo đỉnh cấp, lực lượng của lão thậm chí còn lớn hơn cả Thần Toán Tử đại nhân. Bóng người khẽ lóe lên, bốn vị Tôn giả đồng thời ra tay, ngay cả Ma Đặc Kỳ cũng không do dự nữa.
Lão biết, nếu muốn đối phó Hạ Nhất Minh trơn tuột như cá này, e rằng tất cả liên thủ mới có thể lưu hắn lại.
Hạ Nhất Minh cổ tay vung lên, Ngũ sắc quang mang lóe ra như đón đỡ thế công của đám người.
Vũ lão tiên sinh ánh mắt lóe lên, đôi găng tay nhất thời sáng lên, một lần nữa đánh tới.
Lúc này uy lực mang theo còn vượt xa lần đầu, lão dĩ nhiên ôm hy vọng một quyền đánh gục Hạ Nhất Minh.
Chỉ là Hạ Nhất Minh coi như không thấy, đối với quyền này hắn cũng không nhìn.
Vũ lão tiên sinh hai hàng chân mày khẽ giãn ra, quyền thế cũng theo đó chia ra.
Nhưng ngay khi song quyền của Vũ lão tiên sinh sắp uy hiếp Hạ Nhất Minh một bàn tay sáng như kim loại đã ngăn trước mặt lão.